Cô gái lễ tân nhận lấy lá thư, xoay người đi vào trong công ty. Mà Đường Tuấn thì tạm thời nghỉ ngơi ở khu trà nước của công ty.
Một bên khác, cô gái lễ tân siết lá thư trong tay, trên mặt ngập tràn vẻ khẩn trương. Khoảng thời gian này trùng hợp là kỳ tốt nghiệp, cô ấy đã nhìn thấy không ít sinh viên vừa mới tốt nghiệp tự mình đến cửa đề cử, ai cũng đều mang vẻ mặt tự tin giống như Đường Tuấn, nhưng cuối cùng tất cả đều ra về với vẻ mặt xám xịt.
“Ôi, coi như là làm việc tốt một ngày đi. Cùng lắm thì bị chủ tịch Diệp mắng hai câu.” Cô gái lễ tân nghĩ trong lòng, bàn tay gõ lên trên cửa văn phòng chủ tịch.
“Vào đi.” Bên trong cánh cửa truyền ra một giọng nói trầm thấp đanh thép, mặc dù cách một cách cửa, nhưng vẫn tạo cho người ta một cảm giác uy nghiêm xa cách.
Cô gái lễ tân hít sâu hai hơi, lúc này mới đẩy cửa bước vào.
Trong văn phòng để một bàn làm việc thật lớn, một người đàn ông có khuôn mặt hiền hậu ngồi phía sau. Người đàn ông đó ước chừng tầm khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền đầy nghiêm túc, dáng ngồi thẳng tắp kiên cường, đang cúi đầu nhìn tài liệu trong tay. Thấy cô gái lễ tân bước vào, ông ta hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Tiểu Lưu, có việc gì sao?”
Người này chính là Diệp Nam Nhật, tài nguyên nắm giữ trong tay ông ta đủ sánh vai với nhà họ Lý và nhà họ Tề, là người đứng đầu thành phố Vinh.
Bị Diệp Nam Nhật hỏi vậy, cô gái lễ tân càng thêm khẩn trương, hơi giơ lá thư trong tay ra: “Chủ tịch Diệp, vừa rồi bên ngoài có một người trẻ tuổi đến đây, bảo tôi giao lá thư này cho ông.”
Diệp Nam Nhật liếc mắt nhìn bao thư, đây là bao thư bán hai ba nghìn trên đường, bề ngoài của lá thư trông hơi cũ kỹ, bên trên có nhiều nếp nhăn, giống như là bị ai đó dùng sức xoa nắn. Ông ta không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn nói: “Để đó đi, một lát nữa tôi có rảnh thì sẽ xem qua.”
Cô gái lễ tân như được tha bổng, nhanh đặt lá thư lên bàn, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
“Tiểu Lưu, Thanh Phương đã đến công ty chưa?” Diệp Nam Nhật chợt nhớ ra gì đó, hỏi.
Cô gái lễ tân suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Vẫn chưa đến. Hôm nay vẫn chưa thấy cậu Diệp đâu cả.”
Diệp Nam Nhật nhíu mày thật nhẹ khó mà phát hiện, sau đó đưa một phần tài liệu trong tay cho cô ấy, nói: “Một lát nữa nếu thấy Thanh Phương đến thì đưa phần tài liệu này cho nó, nói nó nhanh chóng đi xử lý.”
“Đã rõ.” Cô gái lễ tân nói.
Không còn chuyện của cô, đi ra ngoài đi.” Diệp Nam Nhật vẫy tay, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Cô gái lễ tân thở dài, im lặng đi ra bên ngoài.
Diệp Nam Nhật xem tài liệu một lúc, cảm thấy hơi mệt mỏi, vì thế ngả người lên ghế mềm, cầm lấy chén trà, chuẩn bị uống một hai ngụm. Nhưng lúc này ánh mắt hơi liếc thấy lá thư nằm ở góc bàn. Trong lòng khẽ dao động, tiện tay cầm lên.
Vừa mở lá thư ra, Diệp Nam Nhật liếc mắt một cái đã nhìn thấy đồ vật nằm trong lá thư, đó là một tấm ảnh chụp đen trắng, trên tấm ảnh là một ông lão hơn sáu mươi tuổi và một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, trong lòng ông lão còn ôm theo một cậu bé.
Diệp Nam Nhật vừa nhìn thấy tấm ảnh này, trong đầu đã ầm một tiếng như muốn nổ tung, cả người không nhịn được mà run lên.
“Hu hu hu…” Vị lão đại chỉ cần dậm chân một cái là có thể làm cho cả giới kinh doanh của thành phố Vinh chấn động, vậy mà lúc này lại bật khóc ướt đẫm cả mặt.
“Ông Đường!” Giọng nói Diệp Nam Nhật đầy nghẹn ngào, môi đã bị ông ta cắn đến bật máu.
Ảnh chụp chính là ông cụ Đường và Diệp Nam Nhật năm đó, trong tay ông ta cũng có giữ một tấm ảnh chụp giống vậy.
Cốc cốc cốc!
Vào lúc này, cửa văn phòng lại bị gõ vang lên.
Diệp Nam Nhật làm cho suy nghĩ trở nên bình tĩnh hơn một chút, sau đó dùng ống tay áo lau sạch nước mắt trên mặt mình, lúc này mới nặng nề nói: “Mời vào.”
Người đi vào chính là cô gái lễ tân Tiểu Lưu, cô ấy đã đi rồi mà lại quay lại, chẳng qua lúc này trên mặt cô ấy ngập tràn hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Diệp Nam Nhật thì nhanh chóng nói: “Chủ tịch Diệp, cậu Diệp đang đánh nhau với người khác ở trước cửa công ty.”
“Ầm!” Diệp Nam Nhật lập tức vỗ mạnh lên bàn, nặng nề nói: “Rốt cuộc thằng Thanh Phương này đang làm gì? Nó đánh nhau với ai?”
Tiểu Lưu ngập ngừng, không biết phải nói thế nào, trùng hợp cô ấy nhìn thấy lá thư đã mở trong tay Diệp Nam Nhật, vì thế chỉ vào lá thư, nói: “Đối phương chính là người trẻ tuổi vừa muốn tôi gửi lá thư cho ông.”
“Khốn kiếp! Rốt cuộc thằng nhóc thối đó muốn làm gì!” Diệp Nam Nhật im lặng một lúc, sau đó hét lên một tiếng đầy giận dữ.
Nói xong câu đó, Diệp Nam Nhật lập tức chạy thẳng ra khỏi văn phòng. Ông ta đã dần đoán được thân phận của đối phương, nếu như thằng nhóc Thanh Phương kia gây ra chuyện gì quá đáng, vậy thì ông ta phải ăn nói với ông cụ Đường thế nào đây.
Tiểu Lưu hơi sửng sốt, sau đó chạy chậm theo sát Diệp Nam Nhật đi ra ngoài. Trong lòng cô ấy hơi tự trách, nếu vừa rồi cô ấy không nhận lấy lá thư của người nọ, thì đối phương sẽ không gặp mặt cậu Diệp, càng sẽ không xảy ra xung đột.