“?” – M
Biết rõ xung quanh không có ai nhưng Lý Thạc Mẫn vẫn lén lút ngó nghiêng một vòng, cậu hằng giọng một cái, ôm lấy điện thoại.
“Bình thường các cậu sẽ thích kiểu người thế nào?” – Cuộc Đời Bi Thảm
Bên kia chần chừ một chút không trả lời ngay, mấy giây này làm Lý Thạc Mẫn chờ hồi hộp đến mức lòng bàn tay rịn đẩy mồ hôi.
“Hợp mắt là được.” – M
Lý Thạc Mẫn âm thầm nhìn Từ Minh Hạo đang đứng tựa vào thành giường nghịch điện thoại, lại nghĩ đến lời thằng này vừa nói, quỷ thần xui khiến hỏi một câu, “Có phải các cậu đều thích mấy người đẹp như một đóa hoa không, hoặc là dáng người cao gầy như cây sậy ấy?”
“Cũng không hẳn.” -M
“Mũm mỉm một chút cũng được, đáng yêu.” – M
Lý Thạc Mẫn lập tức hóa đá, dường như có người vừa đổ thẳng một chậu nước nóng lên đầu cậu, cả khuôn mặt đỏ ửng như quả cà chua, ký ức khi còn bé mẹ bắt mặc váy sau đó bị Từ Minh Hạo nhéo má lại nói ‘đáng yêu quá đi’ đột ngột hiện lên trước mắt.
Biến biến biến, cái gì mà mũm mĩm, cái gì mà đáng yêu! Ông đây gọi là cường tráng khỏe khoản được không?
“..”Cuộc Đời Bi Thảm
“Nhưng trước tiên cậu vẫn nên tìm hiểu về thói quen và sở thích của người kia, vậy mới tiện bốc thuốc đúng bệnh.” -M
Ngẫm lại thì trong lòng mình cái người tên Kim Mẫn Khuê này ngoại trừ việc hành xử như một tên biến thái ra cũng chẳng còn ấn tượng gì khác, cơ mà nếu muốn tìm hiểu thêm về hẳn thì hình như chỉ có đúng một con đường thôi, cậu nhìn chăm chăm vào xoáy tóc của Từ Minh Hạo, tay nhắn lại một chữ “Được”.
Buổi chiều trên đường đi học Lý Thạc Mẫn hiếm hoi lắm mới không bày ra bộ dạng ỉu xìu như mọi khi, mà là nhiều lần quay sang nhìn Từ Minh Hạo ra vẻ muốn nói lại thôi.
Bị nhìn tới lần thứ năm, Từ Minh Hạo xốc cặp xách lên liếc xéo bạn nhỏ này, “Có gì cứ nói.”
Hai mắt Lý Thạc Mẫn sáng lên, nhìn quanh một vòng sau đó nhích lại gần Từ Minh Hạo thì thào hỏi: “Bình thường Văn Tuấn Huy thích làm gì?”
Từ Minh Hạo nghe vậy trực giác đã thấy không ổn, phải biết rằng cho tới bây giờ thằng này chưa hề chủ động hỏi mình chuyện về Văn Tuấn Huy, vì vậy máu dồn lên não, tay tóm lấy cổ áo Lý Thạc Mẫn, khuôn mặt hai người dí sát vào nhau, gần đến nỗi Lý Thạc Mẫn có thể đếm được từng sợi trên hàng lông mi dày như phiến quạt của Từ Minh Hạo.
Từ Minh Hạo trợn mắt nhìn Lý Thạc Mẫn, ánh mắt sắc bén đảo qua đảo lại trên khuôn mặt cậu, “Mày hỏi làm gì? Muốn cắm sừng tao à?”
Lý Thạc Mẫn bị khí thế của Từ Minh Hạo làm run sợ vài giây, đợi đến khi kịp phản ứng mới đấy cậu ta ra, chỉnh lại cổ áo mình, “Mày nghĩ cái quái gì đấy, tao không có hứng thú với con trai!”
Từ Minh Hạo nhìn chăm chằm vào vẻ mặt không thể tin được của Lý Thạc Mẫn thật lâu, thấy nét mặt này không có vẻ gì là nói dối, thái độ mới dịu đi một chút, “Chứ mày hỏi làm gì?”
Lý Thạc Mẫn bối rối cúi đầu nhìn hàng gạch lát đường chỉnh tế dưới chân, chân phải đá đá vào khe hở giữa hai viên gạch, lầm bẩm: “Không phải lần trước cậu ta cũng mời tao ăn cơm còn gì, dù sao cũng phải làm quen một chút, nhưng mà tao nói mày nhạy cảm quá rồi đấy, còn nghi ngờ cả tao? Mày có còn là người không vậy?”
Từ Minh Hạo ngửa đầu, đồng tử bị ánh nắng bỏng rát làm chói đến đau nhức, đầu óc cũng tỉnh táo lại, cậu đặt một tay lên mắt bật cười tự giễu, “Chắc do tao ngủ nhiều đến ngu người rồi.”
“Tuấn Huy ấy à.” Từ Minh Hạo cúi đầu suy nghĩ, “Lúc rảnh rỗi thường chơi bóng rổ hoặc đọc sách.”
Lý Thạc Mẫn ngừng thở chăm chú lắng nghe, đảm bảo mình không để lọt một chữ nào.
“Nếu nói về thói quen thì…” Từ Minh Hạo nghiêng đầu rất nghiêm túc mà suy nghĩ, sau đó đưa ngón trỏ quay quay quanh tai, “Đúng là có một thói quen, mỗi ngày đều xuống sân vận động chạy mấy vòng, kiên trì thực hiện từ rất lâu rồi.”
Lý Thạc Mẫn nhẹ giọng thăm dò, “Cậu ta chạy một mình ấy hả?”
“Sao có thể.” Nói đến đây Từ Minh Hạo bắt đầu cảm thấy không hiểu nổi, hai người kia người nào người nấy hình thể đều rất đẹp, vậy mà mỗi ngày vẫn cố chạy bộ như tự làm khổ mình vậy, “Đương nhiên là chạy cùng Kim Mẫn Khuê, cũng không biết lấy đâu ra lắm sức thế.”
“Rất lợi hại.” Lý Thạc Mẫn đã bắt được trọng điểm, ầm ừ trả lời một câu cho có, cậu cúi đầu, khóe miệng từ từ nhếch lên cong cong như một con mèo vừa trộm được cá, trong mắt là sự hưng phấn và vui mừng không thể giấu được.
“Minh Hạo à!” Hai người đang đi bình thường, Lý Thạc Mẫn đột nhiên nhảy qua khoác vai Từ Minh Hạo cười đến là ninh nọt.
Từ Minh Hạo ghét bỏ nhìn qua một cái, cũng không gạt tay cậu ra, “Nói đi, lại muốn nhờ tao làm cái gì?”
“Cả trưa nay tao đã suy nghĩ rất nghiêm túc, tao thấy mày nói rất đúng, nếu tao mà còn phàm ăn lại không quan tâm đến cơ thể nữa, chắc gương mặt tuấn tú này của tao cũng không thể cứu vẫn nổi.”
Từ Minh Hạo rất nghiêm túc đảo mắt một vòng, mặt dày như tường thành vậy ba.
“Cho nên tao quyết định rồi, từ nay mỗi buổi tối tao cũng phải chạy bộ, không giảm hết mỡ bụng tao sẽ không bỏ cuộc!” Lý Thạc Mẫn khoác vai Từ Minh Hạo tuyên bố đầy quyết tâm, nói xong còn vỗ vỗ ngực Từ Minh Hạo, “Mày xem cái thân mày đi, không phải tao nói quá đâu á, nhưng gió to một tí chắc cũng thổi bay mày mất.”
“Cuối cùng mày muốn nói gì?” Từ Minh Hạo tự giác cảm thấy mình không nên hỏi nhưng vẫn không thể kiểm chế được, vừa mở miệng đã bật ra câu nói kia.
“Tao cảm thấy chúng ta phải giúp đỡ nhau…”
“Nói tiếng người.”
“Mày đi chạy cùng với tao đi!”
Từ Minh Hạo quay đầu nhìn bản mặt cười toe toét chỉ thấy rắng không thấy mắt mà muốn đấm cho một cái, nhịn rồi lại nhẫn mới cố gắng không đưa tay tặng cho thắng bạn một cái đập thật đau.
“Trời nóng quá nên mày điên rồi hả? Không đi!” Dứt lời còn giật tay Lý Thạc Mẫn xuống, đi thẳng về phía trước.
“Tao mời mày ăn kem ly!” Lý Thạc Mẫn tóm lấy tay áo Từ Minh Hạo, vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Không đi.”
Lý Thạc Mẫn đau lòng khẽ cần môi, “Mời cả tháng luôn!”
“Duyệt!” Từ Minh Hạo quay đầu lại thưởng cho Lý Thạc Mẫn một nụ cười thật tươi, sảng khoái chớp mắt mấy cái, “Càng tiện cho tao mỗi ngày có cơ hội gặp Huy Huy thêm một lần.”
Thấy Từ Minh Hạo cười tí ta tí tởn, Lý Thạc Mẫn cảm thấy hình như cái con người vừa thẳng thừng từ chối hồi nãy chỉ xuất hiện trong tưởng tượng của cậu hay sao ấy, cậu bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác mình đang dùng tiền để tạo điều kiện cho người ta chim chuột với nhau.
“Mày xem đi, vừa rồi có giống như sắp hôn đến nơi không?” Văn Tuấn Huy nhìn vào hai bóng người phía trước, khẳng định một câu, “Nếu như mày không nắm chặt cơ hội đoán chừng có người sẽ hưởng trước mất.”
Kim Mẫn Khuê nhìn đăm đăm vào cái tay Lý Thạc Mẫn lại tiếp tục khoác vai Từ Minh Hạo, “Mày lo cho tao hay lo cho chính bản thân mày?”
Vừa đến lớp Lý Thạc Mẫn tiện tay lôi điện thoại ra xem, bất ngờ nhận ra có tin nhắn trả
lời từ M, cậu tranh thủ lúc mọi người không chú ý vội vàng mở ra xem, hàng chữ xuất hiện trên màn hình khiến Lý Thạc Mẫn không kịp phản ứng.
“Quên mất một điều, nếu cậu thật sự có ý định theo đuổi người kia, vậy tốt nhất nên giữ một khoảng cách hợp lý với mọi người xung quanh”” – M
“???” – Cuộc Đời Bi Thảm
“Cứ hành động thân mật với người khác quá thì hằn sẽ nghĩ cậu đối xử với ai cũng thế, hay nói đơn giản là thả thính khắp nơi.” – M
“Nam cũng không được?” – Cuộc Đời Bị Thảm
“Gay đâu có phân chia nam nữ.” – M
Rời khỏi giao diện tin nhắn, Lý Thạc Mẫn bật cười, logic kiểu gì thế này?
Thờ ơ tắt màn hình, còn chưa kịp nhét điện thoại vào túi thì trên màn hình lại hiện lên một tin nhắn mới, nhìn dãy số khiến Lý Thạc Mẫn lập tức chấn động!
Cậu nhớ rõ số điện thoại này!
Do dự giữa việc đọc và xóa đi cho xong, Lý Thạc Mẫn lầm bẩm đến mấy lần câu biết người biết ta sau đó mới mở ra xem.
“Lại là kề mặt khoác vai, em giỏi lắm.”
Lý Thạc Mẫn lập tức hóa đá, logic kiểu quái gì thế này… Con mẹ nó đây là logic thần tiên gì thế này?!!!
Hình như cậu càng ngày càng chạy xa hơn trên con đường máu chó thì phải?
…*Còn tiếp*….