– Vương..vương gia…
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên khe khẽ làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người. Khiểm Thúy đứng khép nép ở góc cửa len lén không dám thở mạnh, chỉ sợ như bản thân lỡ làm ra dáng vẻ gì sai phạm liền không còn thấy được mặt trời nữa. Mặc Thừa Ân lấy làm vẻ vui mừng lắm, ra tận cửa đón nha đầu:
– Khiểm Thúy, ngươi tới đây làm gì? Không phải đang trông trừng vương phi sao?
– Cái đó, Mặc thống lĩnh… – Khiểm Thúy trốn trán cái động chạm của y rồi nhắm mắt hét lớn – VƯƠNG GIA, VƯƠNG PHI CÓ DẤU HIỆU TỈNH LẠI RỒI.
– Nàng ấy có dấu hiệu tỉnh lại rồi?
– Dạ, vương gia. Hic…
Khiểm Thúy bị nắm mạnh người, đau đến mức rơm rớm nước mắt, cố gắng cắn môi để không phát ra tiếng. Âu Dương Phong Ngạn chỉ chờ câu xác nhận như vậy, vội vàng chạy khỏi biệt viện. Sống cùng hắn cả một thời thanh thiếu niên, Mặc Thừa Ân chưa từng thấy dáng vẻ gấp gáp như vậy của hắn. Dù có bị địch công phá vỡ thành, hắn một tia hoảng hốt còn không có. Vương phi rốt cuộc đã cho hắn ăn phải bùa mê thuốc lú gì đây, làm hắn si mê đến mức đánh mất bản thân đến mức này?
Khiểm Thúy cũng một bước hai bước chạy theo. Về tới phòng, đại phu đã ở đó và đang chuẩn đoán tình hình. Theo như lời A Tâm và Khiểm Thúy thuật lại, ngón tay của nàng chợt động đậy, không chỉ vậy, nơi khóe mắt còn chảy lệ. Đây là chuyển biến khá là tốt. Có lẽ nhận thức của nàng đã mơ hồ quay trở lại. Nhưng nàng đang nằm mộng, có thể là ác mộng hoặc ảo mộng khiến nàng mê man không tìm được lối ra. Cơ thể thì có thể đang ngủ tuy nhiên nàng chính là đang tỉnh về tinh thần. Sau một hồi nói kĩ tình hình cho Âu Dương Phong Ngạn nghe, vị đại phu kia mỉm cười nói:
– Vương gia, vương phi có thể tỉnh lại. Chỉ cần mọi người hàng ngày nói chuyện với nàng ấy. Dài hay ngắn là phụ thuộc vào mọi người và ý chí vương phi.
– Được rồi. Ngươi đi lĩnh thưởng đi. Tất cả đều ra ngoài.
– Đa tạ vương gia.
Căn phòng trống vắng không còn tiếng động. Âu Dương Phong Ngạn bước đến bên giường Ngũ Thiên Kiều đang nằm, nắm lấy tay nàng, đặt bàn tay mảnh khảnh ấy áp lên má bản thân mà thủ thỉ:
– Nếu sớm biết nàng là nữ nhân ở cùng ta một tháng ngoài động phủ, ta sớm đã đón nàng về rồi. Ở Ngũ gia, nàng chịu không ít ủy khuất. Bởi vậy, nàng đang trách ta không đến cứu nàng sớm sao?
Sau một hồi lâu im lặng, bàn tay nhỏ của Ngũ Thiên Kiều lại động đậy. Cái chạm rất khẽ nhưng cũng đủ để Âu Dương Phong Ngạn rối bời, không biết làm sao cho đúng. Khóe mắt nàng lại tuôn xuống vài giọt lệ. Cả cơ thể không ngừng run rẩy. Hắn vội vàng nằm cạnh nàng,để cả cơ thể của nàng nép vào sâu trong ngực hắn. Hắn sợ nàng lạnh, cũng sợ nàng đang trải qua những điều khủng khiếp một mình, giả sử có thức dậy thì vẫn có thể thấy hắn đang ở bên an ủi nàng.
Âu Dương Phong Ngạn hôn khẽ lên trán nàng:
– Ngũ Thiên Kiều, mau sớm tỉnh lại. Lúc đó ở trong động, chúng ta đã hứa cùng đi ăn bánh trôi nước. Sau khi nàng tỉnh, ta chắc chắn sẽ dẫn nàng đi ngay. Nương tử, mau tỉnh lại.