“Ài dù gì người ta cũng con nhà võ là tứ hoàng tử đương triều, là hoàng thượng tương lai tất nhiên phải có tính cảnh giác rồi. Chưa kể y còn là phu quân của cô nữa làm sao có thể để nữ nhân lạ động vào người được chứ”
“Cậu…..Có người tới”
“Hả???”
Từ trên mái nhà bốn phía một toán sát thủ áo đen phi thân xuống dưới dứng dàn hàng trước mặt cô thủ thế.
“Chuyện gì vậy nè? Ta đã đắc tội với ai à?”
“Không phải đâu bọn chúng đến đây để xin ít máu từ phu quân và tiểu thúc của cô”
“Thì ra là vậy ở đây không có ai, Cho dù ta biết võ cũng không thể một mình đấu lại nhiều người như vậy hơn nữa còn là sát thủ được đào tạo bài bản”
“Đồ ngốc cô là nữ chính mà sẽ có hào quang nữ chính bảo hộ, hơn nữa cô còn được hệ thống buff sợ gì chứ lao lên đi”
Đám sát thủ thấy người Vân Nghê hơi nhích không nói nhiều liền đồng loạt xông lên. Vân Nghê thíang giật mình rồi quay người né tránh Pipi ở bên cạnh thì cứ kêu cô đừng tránh nữa hãy phải công đi.
Vân Nghê cũng không biết phải phản công kiểu gì lúc này một tên sát thủ để lộ ra sơ hở, Vân Nghê không ngần ngại đá vào hạ bộ y, đoạn quay người đồi thêm một cái cùi trỏ thành công đoạt lấy kiếm từ tay hắn đâm một nhát vào chỗ hiểm yếu khiến hắn ngã khụy dưới đất. Dưới cơn gió lồng lộng cô đứng hiên ngang chĩa kiếm vào bọn chúng
“Nói là ai phái các ngươi tới đây?”
“Lên “
Tên đứng đầu có vẻ là thủ lĩnh liền lên tiếng, nhất tề mọi người phi lên. Gì chứ có vũ khí rồi còn được buff, hào quang nữ chính bảo vệ cô còn sợ gì nữa. Một thân hồng y đỏ rực nhẹ nhàng đánh trả từng nhát kiếm một, trong đêm đem tiếng vũ khí sắc lạnh va vào nhau khiến người khác phải cảm thấy ớn lạnh. Vân Nghê phản công đánh trả nhưng lại nhẹ nhàng như múa. Từng tên từng tên ngã xuóng trước mũi kiếm của cô
“Chậc”
Thấy tình hình không ổn tên cầm đầu liền xông lên quyết đấu với cô, Vân Nghê vì một khắc lơ là đa bị kiếm của y chém vào tay. Dòng máu đỏ tươi nóng hổi thấm qua lớp y phục của cô nhỏ xuống nền đất lạnh giá.
“Nghê Nhi có chuyện gì vậy, ta nghe hạ nhân nói con vừa bảo bọn họ đi bốc thuốc.”
“Ca ca, huynh sao rồi?”
Hai bóng hình đồng loạt chạy vào trong viện tử. Trịnh Cảnh Vũ lao lên đánh nhau với tên sát thủ, Tô Tử Lan thì tiến lên kéo Vân Nghê lùi lại vào một căn phòng trống bên cạnh phòng Trịnh Cảnh Hiên. Tô Tử Lan sắc mặt tối sầm lại xé lấy một đoạn vải ở chân váy băng bó cầm máu lại cho Vân Nghê
“Nghĩa mẫu……”
“Hài tử à sao con lại ngốc như vậy chứ? Đánh không lại thì chạu tại sao phải cố gắng đến vậy cơ chứ?”
“Nghĩa mẫu, con không muốn bất cứ ai trong phủ phải mất mạng oan uổng”
“Vì vậy con lấy tính mạng của mình ra đánh cược? Cược con sẽ may mắn thắng bọn chúng? Nghê Nhi à sao con lại dám mạo hiểm như vậy chứ? Con có biết là nguy hiểm lắm không?”
“Nghĩa mẫu con biết nhưng nếu có thể lấy mạng một mình con đỏi lấy an toàn cho cả phủ vậy cớ sao lại không làm chứ?”