Tang Gia Ý không mang theo quá nhiều đồ, tiếp đó nhìn Giản Tế thu dọn hành lý.
“Sao lại gấp như vậy?” Suy cho cùng hôm qua mới giải quyết xong chuyện tài sản của nhà họ Giản, hôm nay đã quay về thành phố Tô rồi.
Giản Tế ngẩng đầu nhìn cậu: “Phải không? Tôi tưởng là em đang gấp.”
Tang Gia Ý ho một tiếng, có hơi ngại ngùng sờ sờ mũi mình.
Đúng là cậu có hơi gấp, dẫu sao mỗi năm đợi đến tết mới có thể quay về thăm ông nội, năm nay đã trễ lắm rồi.
Nói tới đây, cậu có hơi lưỡng lự mở miệng: “Anh trai ơi.”
Giản Tế giật mình, à, này là có chuyện xin mình rồi, đang ra vẻ đây.
“Tôi nói với ông tôi đã kết hôn rồi, nếu được, có thể đừng cho ông biết chuyện thỏa thuận hôn nhân này hay không?”
Nếu ông nội biết đứa cháu mình yêu thương nhất vì ông mà đem chuyện hôn nhân ra làm con chip đánh bạc, sẽ đau lòng chết mất.
Giản Tế vừa đóng vali lại, giọng nói ôn hòa: “Đương nhiên có thể.”
–
Đợi tới lúc hai người ra khỏi sân bay, lập tức đón nhận một trận gió mướt lạnh thổi cho giật mình, mưa phùn bên ngoài vẫn đang bay lất phất.
Phương Nam và phương Bắc vẫn có sự khác biệt rất lớn, dù rằng mùa đông đều rất lạnh.
Chính là gió ở phương Bắc dường như mạnh hơn, thổi lên người đau rát, nhưng gió ở phương Nam giống như còn trộn lẫn hơi ẩm, nhìn thì nhu hòa, thực chất có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp đồ bảo vệ bên ngoài mà thấm tận vào trong xương.
Giản Tế kéo khăn quàng cổ của người bên cạnh một cái, che kín mũi miệng cậu.
Thấy mặt cậu bị gió thổi đến mức có chút trắng bệch, Giản Tế hơi đau lòng.
Rất nhanh, không xa đã có một chiếc xe màu đen dừng lại, hai người đi qua đó, lên xe.
Tài xế kính cẩn chào hỏi với hai người, Tang Gia Ý báo địa chỉ với anh ta.
Giản Tế nhếch lông mày: “Là bên kia của Thủy Hương cổ trấn ở phía Nam thành phố à.”
Tang Gia Ý gật đầu, sau đó cười nói: “Bây giờ thời tiết lạnh quá, vào mùa hè, tôi thích nhất là đi chèo thuyền du sông ngắm hoa súng.”
Tang Gia Ý nhỏ giọng giới thiệu cho anh phong cảnh ven đường, hình như là đến nơi thân thuộc, mắt cậu càng thêm sáng hơn.
Mãi cho đến khi sắp tới nhà ông nội, Tang Gia Ý mới ngậm miệng.
Giản Tế nhịn không được phì cười: “Sao lúc đến Giản gia, không thấy em căng thẳng, quay về nhà mình còn căng thẳng hơn?”
“Không giống nhau mà? Tôi dẫn đối tượng kết hôn về nhà, còn sợ ông nội nhìn ra nữa.”
Vừa dứt lời, xe đã đỗ lại, hai người xuống xe.
Giản Tế dắt tay cậu qua: “Sẽ không để ông nội phát hiện ra đâu, đi thôi, cho ông ngắm cháu rể của ông.”
Tang Gia Ý kéo tay anh lại, đứng tại chỗ: “Dựa vào gì chứ?”
“?”
Khuôn mặt đứa nhỏ nghiêm túc: “Dựa vào đâu mà là cháu rể? Tại sao không phải là cháu dâu?”
Giản Tế cười sằng sặc ra tiếng: “Được, cháu dâu cũng được.”
Nói xong liền đẩy cửa lớn của sảnh trước ra rồi tiến vào, đập vào mắt chính là một căn tứ viện nhỏ, trồng mấy loài thực vật có thể sinh trưởng trong mùa đông.
Cho nên mặc dù là mùa đông, thoạt nhìn trong sân vẫn xanh um tươi tốt như cũ.
Cả nhà chính lẫn sân tuy rằng trông thì qua loa, nhưng vẫn sạch sẽ ngăn nắp, nhìn ra được, đây là một ông cụ rất biết cách sống.
Dường như nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, một ông cụ tinh thần khỏe mạnh mặc tạp dề đi ra, sau khi trông thấy Tang Gia Ý, chưa nói đã cười, thanh âm vang dội.
“Hựu Hựu à!”
Tang Gia Ý một phen buông tay Giản Tế ra, chạy lên trước ôm lấy ông cụ: “Ông nội, con nhớ ông quá đi!”
Giản Tế: “……”
Ông nội Tang thò tay, vừa định bụng ôm người, đã trông thấy cái tạp dề trên người mình, né ra sau: “Người ông nội dơ hầy.”
Tang Gia Ý càng ôm chặt hơn, lắc đầu: “Không dơ mà.”
Ông cụ cười đến mức nhăn tít cả mặt, sau đó dường như ông nhìn thấy Giản Tế ở phía sau: “Hựu Hựu à, đây là?”
Tang Gia Ý nhìn người đàn ông cao lớn ở đằng sau, có chút xấu hổ: “Ông ơi, đây là người con nói với ông trong điện thoại ấy, là……”
Ánh mắt của cả hai đều tập trung lên người cậu, Tang Gia Ý không khỏi nhớ tới lúc tiến vào Đại Xuân Trang đăng ký thông tin trước đây, Giản Tế gọi cái xưng hô đó.
Trong nháy mắt, Tang Gia Ý chịu không nổi vặn vẹo khuôn mặt, sau đó cậu nói tiếp: “Đối tượng kết hôn.”
Giản Tế cười như không cười thu ánh mắt về, tiếp đó lễ phép nhìn ông cụ: “Chào ông nội ạ, con là Giản Tế.”
Ông nội Tang nhìn người đàn ông diện mạo tuấn tú, cử chỉ khéo léo bất phàm, lại nhìn bao lớn bao nhỏ xách trên tay anh.
“À Tiểu Giản phải không, tới là được rồi, còn mang theo đồ làm gì.” Ông nội Tang cười nói, “Nào, bên ngoài lạnh, vào trong trước nhé.”
Kỳ thực từ sau khi biết hôm nay Tang Gia Ý trở về, ông cụ đã đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn về phía đường phố xa xa chờ mong rồi.
Sau đó liền trông thấy Hựu Hựu nhà ông nắm tay một người đàn ông, vừa nói vừa cười, xem ra quan hệ rất tốt.
Ông nội Tang đưa nước ấm cho Tang Gia Ý, Tang Gia Ý đưa lại cho Giản Tế ở bên cạnh trước.
Giản Tế nhận lấy, sau đó cười nói: “Cảm ơn Hựu Hựu.”
!!!
Lỗ tai Tang Gia Ý “bùm” một cái đỏ lên.
“Anh, anh không được gọi bậy.”
Giản Tế cười càng thêm rõ ràng: “Sao vậy, ông nội gọi em là Hựu Hựu, anh không thể gọi à?”
Nói xong, anh liền hỏi ông cụ ngồi một bên cười nhìn bọn họ: “Ông nội, tại sao Hựu Hựu lại gọi là Hựu Hựu vậy ạ? Vì chữ Hựu (又) trong chữ Tang (桑) sao?”
Ông nội Tang gật gật đầu: “Đúng là có nguyên nhân này, còn có……”
Tang Gia Ý sợ ông nội nói ra mấy lời không thể nói gì đó, vội vàng lớn tiếng: “Còn có nghĩa là chuyện tốt đi thành đôi (双)! Chuyện tốt đi thành đôi!”
Giản Tế gật đầu: “Thì ra là như vậy à.”
Không ngờ ông cụ “ha” một tiếng, bật cười: “Hựu Hựu ngại hả con!” Sau đó ông lại như một lão hài nghịch ngợm, sáp vào Giản Tế, làm bộ thì thà thì thầm, nhưng giọng lại cố tình để cho tất cả đều nghe thấy, “Hựu Hựu đồng âm với ‘ấu ấu’*, ấu trong thơ ấu, nghĩa là bé nhỏ bạn nhỏ đấy.”
(*) Hựu Hựu và Ấu Ấu đều đọc là /yòu/
“Mỗi lần gọi Hựu Hựu ấy, giống như là đang gọi cục cưng.” Nói tới đây, ông nội Tang nhìn Giản Tế, “Người nước ngoài nói sao ấy nhở? Tiểu đê tiện[1]!”
Tang Gia Ý: “……”
Giản Tế cười không ngừng được: “A — Tiểu baby ạ.”
[1] Đê tiện đọc là /bēibǐ/Mặt Tang Gia Ý đỏ cả lên, Giản Tế vươn tay chạm vào, quả nhiên là nóng bừng một mảnh.
Sau đấy liền bị Hựu Hựu phẫn nộ né xa.
Hai tay Tang Gia Ý bưng khuôn mặt nóng hầm hập của mình: “Hai người…… hai người kết phường bắt nạt con!”
Ông cụ thân mật dùng tay cọ cọ đầu cậu: “Nào có bắt nạt con chứ?”
Vì ông muốn có càng nhiều người coi cậu như cục cưng, mỗi khi gọi một tiếng Hựu Hựu, thật giống như đang gọi một tiếng cục cưng. Truyện Lịch Sử
Nói đoạn, ông nội Tang cười: “Hai đứa đi đường cũng mệt rồi, đem hành lý vào trong phòng trước đi, cơm của ông làm xong ngay thôi.”
Thế nhưng sau khi đặt hành lý vào trong phòng của Tang Gia Ý, cậu đột nhiên phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Bọn họ…… phải ở chung một phòng?!
Tang Gia Ý cẩn thận quy củ quay đầu nhìn ông nội Tang, lại nhìn người đàn ông cười như không cười dựa trên khung cửa.
Ông nội Tang đã nhìn thủng suy nghĩ đó, ý cười trên mặt hạ xuống một chút: “Hai đứa…… muốn chia phòng ngủ à?”
Tang Gia Ý né tránh ánh mắt trêu ghẹo xem kịch của Giản Tế, lớn tiếng: “Không chia không chia! Ngủ chung ạ!”