Ngôn Lạc Hi theo bản năng nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng bá đạo, đúng là một người cố chấp!
“Thất gia là ai? “Điền Linh Vân nghi hoặc hỏi.
“Một người khó hiểu không cần để ý, nhân viên phục vụ cho bọn tôi hai phần mì Ý nhanh tí nhé, bọn tôi dùng xong còn phải về nhà”
Ngôn Lạc Hi dự định cứ như vậy lừa gạt đi qua. Dù sao cô cũng vừa cưỡng hôn người ta, thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt với anh nữa.
Nhân viên phục vụ kiên trì nói:
“Cô Ngôn xin thứ lỗi, Thất gia đã dặn nếu cô không qua anh ấy sẽ tự mình tới tìm và hỏi có phải cô không có ý định chịu trách nhiệm về chuyện cưỡng hôn anh ấy vừa rồi hay không!”
“… “Ngôn Lạc Hi đầu óc tắt máy, dại ra nhìn nhân viên phục vụ.
Điền Linh Vân như cười như không liếc cô:”Thì ra hai tiếng mất tích kia là đi tán tỉnh đàn ông?”
Ngôn Lạc Hi vội vàng nhào tới che miệng Điền Linh Vân lại, đỏ mặt giải thích:
“Đừng nói bậy, mình gặp anh ta ba lần, bị chó nhà anh ta quật ngã một lần, nghĩ sao nói mình tán tỉnh anh ta? Tất cả là ngoài ý muốn”
Đôi mắt của Điền Linh Vân đen trắng rõ ràng nói:”Cậu bị chó nhà anh ta quật ngã, còn muốn phủi sạch quan hệ?”
Ngôn Lạc Hi chán nản buông tay xuống, vô luận giải thích:”Mình thật không cưỡng hôn anh ấy, vừa rồi chỉ ngoài ý muốn thôi”
Điền Linh Vân sờ đầu cô:
“Ngoan, tự mình trêu ghẹo đào hoa thì tự mình đi giải quyết, tôi sẽ không tham gia cuộc vui này”
Nói xong, Điền Linh Vân đứng dậy xách túi thản nhiên rời đi.
Lúc đi đến trong phòng bao yên tĩnh, cô liếc mắt liền thấy người đàn ông đứng trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn đang hút thuốc, cả người như đang hòa nhập vào màn đêm u tối ngoài cửa sổ.
Cô đứng ở cạnh cửa, giơ tay gõ cửa, lúng túng nói: “Cái kia, sao chỉ có một mình anh, bọn họ đều đi rồi sao?”
Lệ Dạ Kỳ xoay người, đôi mắt đen sâu không lường được nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đứng ở cửa, anh ngoắc ngoắc ngón tay với cô, giọng khàn khàn, “Lại đây!”
Ngôn Lạc Hi không hiểu sao rùng mình một cái, giọng người này thật sự khiến tai cô tê tái.
Nghĩ đến nụ hôn vô ý của bọn họ vừa rồi, môi chạm môi cũng không quá mức hôn.
Cô đứng bên cửa không nhúc nhích nắm chặt dây đeo túi xách bằng da:”Cô nam quả nữ ở chung một phòng hình như không tốt lắm, không phải anh muốn ăn khuya sao? Tôi mời anh đi”
Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dáng không được tự nhiên của cô, đáy mắt mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, anh cúi đầu cười mắng một câu, “Không dám vào, sợ anh ăn em sao?
Trêu chọc tự nhiên như vậy, bọn họ giống như một cặp yêu nhau nhiều năm.
Bên tai Ngôn Lạc Hi nóng lên, luôn cảm thấy thái độ của anh đối với cô có chút không nghĩ ra:”Thất gia nói đùa, người có thân phận tôn quý như anh chỉ sợ không thích liên lụy đến tiểu minh tinh”
“Chúng ta khi nào lại rõ ràng như vậy? “
Lệ Dạ Kỳ dập tắt điếu thuốc trong tay, bước đi trầm ổn, không nhanh không chậm đi về phía cô. Trong nháy mắt đó, Ngôn Lạc Hi có loại xúc động muốn chạy trối chết. Tâm cô loạn như ma, sững sờ nhìn người đàn ông đứng trước mặt, thật cao phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt.
Lệ Dạ Kỳ cúi đầu xuống, một hơi thở lạnh lùng nghiêm khắc bao trùm lấy cô, đôi mắt đen khóa chặt môi cô nhẹ nhàng nói: “Hả?”
Ngôn Lạc Hi bất giác lùi lại, thở gấp . “Anh… tôi…” Thấy bộ dáng bối rối của cô, ý cười trong mắt nam nhân càng sâu, hứng thú trêu chọc càng đậm: “Vừa rồi cưỡng hôn anh xong liền muốn bỏ đi, hả? ?”
Mỗi một câu nói, anh lại cúi đầu nhích gần cô hơn nữa, khi câu cuối thốt ra đôi môi mỏng mát lạnh gần như áp sát vào môi cô.