Từ Thanh Đào đã lớn đến chừng này rồi mà chưa từng có ai đối xử với cô như thế này.
Cho dù đó có là Tống Gia Mộc, thì khi cô than đói bụng, cùng lắm là anh ta chỉ là đặt đồ ăn ngoài.
Ngờ đâu, vừa mới dứt lời…
Trần Thời Dữ đã từ từ mở miệng, anh nói: “Vậy thì sao được.”
Từ Thanh Đào:?
Người đàn ông châm chọc: “Người theo đuổi em xếp hàng từ Vân Kinh tới nước Pháp, lẽ nào tôi không ý thức được nguy cơ hay sao.”
Từ Thanh Đào: …
Đừng ghi thù đến vậy chứ, cái tên xấu xa này!!
…
Ăn của người ta thì không có quyền lên tiếng, Từ Thanh Đào không cách nào giận anh được nữa.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà, mỗi lần ở cùng với Trần Thời Dữ, anh luôn có bản lĩnh ức hiếp người khác rồi sau đó chuyển dời sự chú ý của cô đi chỗ khác.
Đến nỗi, cũng qua khá lâu rồi, cô chẳng còn mảy may muốn nhớ đến việc hồi chiều mình từng bị ghê tởm bởi cái gã Tống Gia Mộc kia.
Hình như ánh mắt và tâm trạng của cô đã bị sự ngây thơ mà bá đạo của Trần Thời Dữ chiếm cứ vững vàng mất rồi.
Đến nhà, Từ Thanh Đào chợt nhớ tới cô vẫn còn món quà chưa tặng anh.
Đang định lấy nó ra, nhưng không ngờ cô lại bị Trần Thời Dữ “giành” trước, trong lòng cô bỗng nhiều thêm một món đồ.
Từ Thanh Đào ôm túi mua sắm trong vô thức, đó là một chiếc hộp tinh xảo.
Chợt ngộ ra được điều gì đó, cô mở ra xem, là một đôi khuyên tai ngọc trai.
Hai lỗ tai của cô rất đẹp, vì để phục vụ cho việc diễn xuất, hồi cấp ba, cô đã từng xỏ lỗ tai.
Mặc dù sau đó cô không thể đứng trên sân khấu nữa, nhưng lỗ tai vẫn còn đó.
Nhưng Từ Thanh Đào lại không có thói quen đeo khuyên tai, sau khi tốt nghiệp, dù đó là khi tham gia tiệc, cô cũng không hề đeo.
Không biết sao mà Trần Thời Dữ lại phát hiện hai cái lỗ tai này của cô.
Thoáng chốc, cô hơi xuất thần mà chìm đắm trong sự sửng sốt của bản thân mình.
Đang định nói gì đó thì bất thình lình phát hiện ra tờ biên lai mà anh chưa kịp ném đi.
Có thể là chính bản thân Trần Thời Dữ cũng không để ý đến, chắc là do nhân viên để vào đây cho anh, biên lai hơi nhăn nhúm, nhưng không gây ảnh hưởng gì đến việc cô nhìn thấy giá trị của đôi khuyên tai ngọc trai này.
Nhìn vào chuỗi số không dài ngoằng phía sau, trong tích tắc, mồ hôi lạnh của Từ Thanh Đào ào ào tuôn chảy.
…
… Đắt vậy trời?!
Từ Thanh Đào biết quà mà Trần Thời Dữ tặng sẽ không hề rẻ, nhưng không ngờ là lần nào anh cũng tặng đồ đắt như vậy cho cô.
Chiếc nhẫn kim cương lần trước cũng vậy, mới đầu cô đoán giá cả của nó rơi vào khoảng mấy chục nghìn tệ.
Nhưng nghe trợ lý Triệu nói cái gì mà đấu giá trong hội kim cương, lòng cô thoáng dâng lên chút dự cảm chẳng lành.
Lên Internet tra cứu một lát mới biết, thì ra giá trị của chiếc nhẫn này đủ để cô mua một miếng đất bốn trăm mét vuông ở Vân Kinh.
Không thể trêu chọc được.
Thật sự là không thể trêu chọc kẻ có tiền được.
Quan trọng hơn cả, bỗng dưng cô nhớ tới chiếc cà vạt trị giá tám nghìn tệ trong phòng.
… Tự dưng không muốn lấy nó ra là sao vậy nhỉ!!
Đôi khuyên tai ngọc trai giống như củ khoai lang nóng bỏng tay vậy.
Nó được Từ Thanh Đào cầm về phòng bằng cách thức trang trọng như thể cô đang cúng dâng Hada [*] vậy.
[*] Cúng, dâng Hada là một nghi thức của người Mông Cổ và Tây Tạng bày tỏ sự trong sáng, chân thành, trung thành, lòng kính trọng với đối phương.Cất đi không được mà trả lại cũng không xong.
Cuối cùng, số phận của nó chỉ đành giống như chiếc nhẫn kim cương kia, bị nhét ở chỗ sâu nhất của ngăn kéo.
Trước khi cất đi, Từ Thanh Đào nhìn lại nó lần cuối.
Chắc là vì trước khi ngủ đã nhìn ngắm nó quá nhiều, nên khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Từ Thanh Đào bỗng hiện lên một ý nghĩ…
Đúng rồi, hình như đây không phải là lần đầu tiên Trần Thời Dữ tặng cho cô khuyên tai.
Năm lớp mười một, sau khi chia lớp, đầu năm học sẽ phải sắp xếp lại chỗ ngồi.
Trời xui đất khiến thế nào mà bàn cô lại ngồi trước bàn của Trần Thời Dữ.
Đợt nghỉ hè sau tốt nghiệp lần đó, vì Từ Thanh Đào từng thấy Trần Thời Dữ đánh nhau ở đồn cảnh sát nên trong vô thức của mình, cô hơi sợ anh.
Cô không ngờ rằng, lúc nhập học lớp mười, anh cũng sẽ giống như cô – đều là học sinh mới của trường trung học phụ thuộc.
Chỉ là, vào ngày khai giảng đầu tiên có mặt để nhận thông báo, cô đứng trên bục giảng tự giới thiệu.
Trần Thời Dữ đang ngủ cạnh cửa, ánh sáng rơi trên người anh, cô liếc qua, nhưng không dám liếc nhìn quá lộ liễu.
Anh đã quên cô mất rồi.
Thật ra cô cũng không có gì quá đặc biệt khiến cho người khác phải chú ý đến, thế nên, dường như việc bị lãng quên đã trở thành lẽ đương nhiên.
Khúc nhạc dạo ngắn ngủi trong lòng Từ Thanh Đào trôi qua rất nhanh, năm lớp mười ròng rã qua đi, sau hai học kỳ, số câu bọn họ từng nói với nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Huống chi hồi học trung học, tính cách Từ Thanh Đào không khôn khéo và biết đưa đẩy lão luyện như bây giờ, lúc ấy cô là cô học sinh ngoan ngoãn điển hình, nếu không vùi đầu vào đọc sách thì là chạy đến lớp học vũ đạo, cứ đi học rồi đến lớp vũ đạo, thời học sinh đơn điệu đến đáng sợ.
Mà Trần Thời Dữ lại hoàn toàn trái ngược cô, anh là nhân vật phong lưu, thời thượng và phóng túng trong trường trung học phụ thuộc, dường như anh chính là người mà nữ sinh cũng đã từng gặp được trong đời.
Từ Thanh Đào chẳng để tâm, dù đi đâu cũng nghe thấy người khác thảo luận về anh.
Phòng học vũ đạo cũng không phải là ngoại lệ, sau khi tập luyện xong, mọi người sẽ túm tụm lại một chỗ.
Người vây quanh Trình Gia Di nhiều nhất, khi đó hai chân cô ta khoẻ mạnh, dịu dàng mà hào phóng, lại là đàn chị, dù là vô tình hay cố ý, thì đám người ấy luôn tán dóc vui đùa ầm ĩ mà lãng quên cô, để cô ở lại nơi hẻo lánh.
Từ Thanh Đào chẳng sợ mình sẽ bị cô lập, sao Trình Gia Di có thể khi dễ cô được cơ chứ, trường học không phải nhà do cô ta mở, chắc chắn là vẫn sẽ có người muốn chơi cùng cô.
Tạ Sênh là một trong số đó.
Lúc mới quen, cô ấy không biết hoàn cảnh gia đình Từ Thanh Đào, chỉ biết là Trình Gia Di là chị họ của cô.
Vô tình hỏi qua một lần: “Sao chị họ của cậu không nói chuyện với cậu trong trường học vậy?”
Cô trầm mặc, sau đó cô ấy cũng không hỏi nữa.
Chỉ là, sau đó, mỗi lần cô tập múa, Tạ Sênh sẽ cúp lớp tự học tới với cô, không để cô đứng một mình bơ vơ.
Cứ thế, cô nghe câu được câu không về những tin tức liên quan tới Trần Thời Dữ.
“Thứ bảy này mọi người có tới trường học xem bóng rổ không?”
“Đi chứ, sao không đi cho được, lần này đội bóng rổ còn tìm Trần Thời Dữ kia kìa.”
“A, tớ cũng biết, em trai đó trông rất đẹp trai!!”
“Gia Di, cậu đi không?”
Trình Gia Di bị điểm tên mà chỉ biết cười cười, giống như bị người khác nói trúng tâm sự, mí mắt mất tự nhiên mà run rẩy: “Tớ không có vé.”
Chỗ ngồi trong sân vận động có hạn, có những cuộc thi cần phải mua vé.
Do hội học sinh tổ chức, vé vào cổng có giá cả không quá cao, chỉ tốn mười tệ một vé.
Thế mà không biết ai đã đưa tin, rằng, Trần Thời Dữ cũng tham gia trận đấu này.
Tốn có mười tệ mà lại được ngắm trai đẹp, nào có ai không vui vì điều này đâu, tình yêu tuổi mới lớn mà, bây giờ, vé vào cổng đã bị tranh giành tới nỗi muốn có một tấm cũng là chuyện vô cùng gian khó, muốn mua thì mất đến cả trăm tệ.
Nữ sinh nọ vừa nói chuyện vừa trêu ghẹo Trình Gia Di: “Cậu mà cũng cần sợ không có vé à, cô nàng hoa khôi của tôi ơi, với dung mạo này của cậu thì chỉ cần ngoắc ngoắc tay một cái là mấy cậu đàn em kia dâng vé lên ngay ấy mà.”
Tạ Sênh nghe xong thì bật cười, đưa ngón tay cái ra cho một like, châm chọc: “Tớ phục rồi, chị họ của cậu mặt dày thật đấy, còn tự phong cho mình danh hiệu đệ nhất hoa khôi nữa chứ.”
Từ Thanh Đào vặn nước ra uống, Tạ Sênh hiếu kỳ: “Trần Thời Dữ kia học cùng lớp với cậu hả?”
“Hình như là vậy.” Giọng của cô rất ngọt ngào.
“Cái gì mà hình như chứ, một anh chàng anh tuấn như thế học cùng lớp với cậu mà cậu lại không biết là sao.”
Từ Thanh Đào nghĩ thầm, mắt cô có mù đâu, tất nhiên là cô cũng biết anh.
Nghĩ không ra cách giải thích với Tạ Sênh, cô đành thuận miệng đáp một câu: “Tớ đâu thích cậu ta đâu.”
Biết trong lớp mình có trai đẹp hay không để làm gì?
Chỉ là, nửa câu nói sau vẫn chưa kịp nói ra…
Phòng học vũ đạo đang nhốn nháo tưng bừng, tiếng thảo luận chợt ngưng bặt lại, ánh mắt Trình Gia Di chợt nhìn ra đằng sau Từ Thanh Đào, mang theo những ngượng ngùng của một thiếu nữ.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, ngoài cửa phòng học truyền đến âm thanh các nam sinh vui đùa ầm ĩ xô đẩy, bóng rổ đập xuống đất, nhịp trống thùng thùng vang vọng.
Từ Thanh Đào bất giác quay đầu nhìn lại, vừa vặn trông thấy người của đội bóng rổ trường học đi ngang qua hành lang, Trần Thời Dữ mang tư thái tự do phóng khoáng đi ngay chính giữa, lông mi rũ xuống, lạnh lùng mà sạch sẽ, trong tay anh cầm theo một quả bóng rổ, giữa đám nam sinh, quả thực là anh rất đẹp trai.
Lúc cô nói chuyện.
Vừa hay anh đang đi ngang qua cửa sổ.
Mới chơi bóng xong, lúc đi ngang qua, anh mang theo chút hơi nóng.
Rất nóng.
Từ Thanh Đào bị dọa sợ, vội vã quay đầu.
Lần đầu tiên bị bắt tại trận khi đang nói xấu người ta, cô xấu hổ đến nỗi chỉ muốn nhảy lầu mà thôi.
Không biết anh có nghe thấy câu nói vừa rồi hay không.
Từ Thanh Đào chột dạ, mắt lại nhịn không được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, các nam sinh kề vai sát cánh, không biết ai nói câu gì mà đã chọc cho Trần Thời Dữ cười, anh khẽ mắng một câu, sau đó đánh bóng về hướng người noi.
Dường như anh không hề chú ý tới cô.
Chắc là anh không nghe thấy đâu nhỉ, cô khe khẽ thở ra một hơi.
Bị liên luỵ vì học sinh trường ngoài đánh nhau thì chớ, đã thế cô còn bị ghi hận và giải lên đồn cảnh sát nữa.
Từ Thanh Đào cảm thấy sự nghiệp trung học vốn không sáng sủa gì cho cam của mình sẽ càng tồi tệ hơn.
Buổi chiều tan học, Từ Thanh Đào cũng đã quên béng đi chuyện này.
Lớp mười một và lớp mười hai học tại toà nhà giảng đường tầng bốn, đây cũng là toà nhà gần sân bóng nhất, khi hoàng hôn buông xuống, tầng mây ráng đỏ, trời chiều trút xuống, cả phòng học và sách giáo khoa như được nhuộm một màu vàng nhạt nhạt.
Trong lớp cũng không còn nhiều người, mọi người đã đến nhà ăn để ăn cơm.
Từ Thanh Đào phải ở lại trực nhật, vừa cất cuốn sách giáo khoa cuối cùng vào xong, chàng trai đang ngủ ở bàn sau chợt tỉnh giấc.
Cô không để ý, đang muốn đứng dậy, bỗng nhiên bị một cánh tay dài bắt được.
Từ Thanh Đào gầy và rất nhẹ, đã thế, cô còn vội vàng không kịp chuẩn bị gì, gáy cổ áo bị anh bắt lấy, giống như anh đang xách một con mèo nhỏ vậy, làm cho trọng tâm của cô nghiêng ngả rồi ngã ngồi xuống ghế.
Trần Thời Dữ – người vừa bắt được gáy cổ áo cô đã đổi sang đè bả vai cô lại, Từ Thanh Đào bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, cô bị nam sinh lôi đến trước mặt anh mà chẳng có lời dự báo nào.
Anh nằm sấp, nửa người cô lại bị ép chuyển qua chỗ anh, vì để giữ cân bằng, Từ Thanh Đào không thể không dùng tay chống lên bàn của anh, sau đó mặt đối mặt nhìn nhau.
Hai bàn cách nhau quá gần, thậm chí, hơi thở của họ như đang cuốn lấy nhau. Trần Thời Dữ có khuôn mặt rất anh tuấn, mũi cao thẳng, môi rất mỏng, hoang dã đầy quyến rũ, chỉ là, cặp mắt phượng kia trông quá băng giá, dù nhìn ai thì đôi mắt này cũng sắc bén như thế, khi anh nhìn chăm chú một người, khí thế hung hãn mạnh mẽ vô cùng.
Bất thình lình, trái tim Từ Thanh Đào đập dồn dập, sau đó cô nghe thấy giọng nói biếng nhác của nam sinh, mặt mày anh hững hờ, cà lơ phất phơ hỏi cô rằng: “Từ Thanh Đào, tôi chọc giận cậu à?”
Từ khai giảng đến nay, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô.
Cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy tên mình được thốt ra từ miệng anh
Thiếu nữ mang biểu cảm mờ mịt, như thể cô hoàn toàn không biết mình đã chọc giận Đại Ma Vương bao giờ.
Và rồi, ký ức về buổi chiều ngày ấy trong phòng học vũ đạo đột nhiên trỗi dậy.
Sắc mặt Từ Thanh Đào tái đi, quả nhiên là anh đã nghe thấy!!
Cô hơi bối rối, lên tiếng xin lỗi anh ngay: “Rất xin lỗi …”
Trần Thời Dữ nhìn chằm chằm vào cô hai giây, sau đó buông tay ra, trở lại dáng vẻ bình thường: “Ồ. Tôi chấp nhận…”
Từ Thanh Đào: …
Phải làm sao bây giờ, đây cũng không phải chuyện nhỏ, hay là anh đang muốn báo cảnh sát?
Quả nhiên là anh giống y như những gì cô nghĩ.
Vừa xấu xa lại vừa không dễ trêu chọc.
Cô cúi đầu tức giận, cảm thấy anh chơi xấu, cứ ăn hiếp người ta mãi.
Người nói xấu anh đâu phải chỉ có một mình cô, mà hết lần này tới lần khác chỉ tính sổ với cô, là do anh thấy người yếu thế nên mới dở thói bắt nạt đây mà.
Nhưng, ngay giây sau, một tấm vé vào cổng xem bóng rổ “hạ cánh” xuống ngay bàn cô.
Trần Thời Dữ đứng dậy, thoải mái mà nhàn nhã nhìn cô, cao cao tại thượng giống như đang ra lệnh, không cho cô cơ hội từ chối: “Ngày mốt đến đưa nước cho tôi, tôi sẽ miễn cưỡng tha thứ cho cậu.”
Từ Thanh Đào ấp úng lúng túng nói: “Nhưng mà, ngày mốt tôi …”
Hẹn đi xỏ lỗ tai với Tạ Sênh mất rồi.
Như trứng chọi đá.
Dưới ánh nhìn của anh, giọng Từ Thanh Đào càng ngày càng bé, càng ngày càng chột dạ, sau đó yên lặng kẹp tấm vé xem bóng rổ vào sách giáo khoa.
Đành thôi vậy.
Chỉ là để cô làm chân sai vặt mà thôi, tốt hơn nhiều so với đánh cô một trận.
Trận đấu bóng rổ này, cô không đi không được.
Sau một đêm về nhà, hôm sau rời giường, tấm vé kẹp trong sách giáo khoa đã không cánh mà bay.
Từ Thanh Đào tìm hết tất cả những nơi hẻo lánh đã đi qua mà vẫn không tìm được nó.
Khi trận bóng rổ bắt đầu, cô thấy Trình Gia Di ở cổng xét vé tại sân vận động, phỏng đoán trong lòng dần được chứng minh.
Ở trong nhà, cô không hề có quyền riêng tư.
Đồ đạc đều là của hai vợ chồng dì, họ nuôi nấng cô, cho cô ăn chùa uống chùa đã là ơn đức trời biển rồi, dù họ có lấy đồ của cô cũng là chuyện hiển nhiên.
Sau khi đã quen với điều đó thì Từ Thanh Đào không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Chỉ là, khi nhớ tới ánh mắt dữ dằn của Trần Thời Dữ vào chiều hoàng hôn ngày đó, cảm thấy nếu hôm nay mình không đi, thì khả năng phải nhận thêm mấy trận đánh từ trên trời rơi xuống khá cao.
Vừa bấm lỗ tai nên nơi ấy hơi sưng đỏ.
Tê dại. Say. Lúc cây kim đâm qua cô thấy không đau, nhưng, không biết tại sao khi cô nghe thấy tiếng hô và tiếng thét chói tai xếp chồng xếp lớp ngoài sân vận động, lỗ tai bỗng trở nên nhạy cảm, rất đau nhức.
Có lẽ là tiếng hoan hô quá ồn, và nó làm cho cô đau.
Sau đó Trần Thời Dữ cũng không hề hỏi cô vì sao ngày đó cô không đến.
Buổi chiều hoàng hôn ấy như chỉ là ảo giác, hai người lại quay trở về làm hai người bạn cùng lớp không liên quan gì đến nhau.
Trong trường bắt đầu đồn thổi về quan hệ của anh và Gia Di.
Từ Thanh Đào đi ngang qua sân bóng rổ, khi vô ý thì sẽ nhìn thấy anh chơi bóng cùng bạn bè, Trình Gia Di ngồi lặng lẽ trên khán đài, bên cạnh là áo khoác đồng phục của anh.
Không lâu sau lần bấm lỗ tai đó, vết thương dần khép lại, những đau đớn trước đó cũng mất hết.
Sau khi thi giữa kỳ, điểm số lần lượt được công bố, kết quả lần này của cô hơi tệ, khó lắm mới được xếp hạng năm.
Một lần nữa, chủ nhiệm lớp bỗng tuyên bố là muốn dựa theo thành tích để xếp chỗ ngồi.
Từ Thanh Đào nhớ lại ai là người xếp hạng sáu, khi nhớ ra tên của người nọ, hai mắt cô bỗng chốc tối sầm lại.
Cô tốn hết nửa ngày trời để thu dọn đồ đạc, lề mà lề mề như thế để kéo dài thời gian, nhưng cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với hiện thực tàn khốc.
Từ Thanh Đào ôm sách vở đứng ở bàn học bên cạnh, cô ngồi ngay vị trí sát tường của phòng học, nếu bạn cùng bàn không nhường chỗ thì cô sẽ không vào được.
Mà, người bạn cùng bàn này lại không hề muốn đứng dậy.
Hững hờ ngồi đó chơi game, như thể là anh chẳng quan tâm bên cạnh mình đang có người muốn vào.
Từ Thanh Đào nhớ tới việc mình là người chọc cho anh tức giận trước, cô càng thấy chột dạ hơn.
Khe khẽ cất lời, giọng nói con gái miền Nam rất đỗi nhẹ nhàng, êm ái: “Trần Thời Dữ.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Từ Thanh Đào hỏi ý anh một cách dè dặt: “Cậu có thể cho tôi đi vào không?”
Như thể là bây giờ anh mới chú ý tới cô, Trần Thời Dữ đổi thế, anh tựa lưng vào ghế ngồi.
Đôi mắt dò xét như chó sói vậy, sau đó dùng giọng điệu hiếp người quá đáng mà nói: “Không muốn.”
Không phải là không cho vào, mà là không muốn.
Từ Thanh Đào: …
Anh cố ý!!
“Nhưng cậu không đứng lên thì tôi không vào được.”
“À.”
Ý là có liên quan gì đến tôi à?
Từ Thanh Đào chưa thấy ai bắt nạt người khác đến mức này, tức giận đứng tại chỗ, chỉ muốn bật khóc.
Bất thình lình, giọng của anh lại truyền đến bên tai, thanh âm trong trong nhưng lại hơi trầm thấp: “Hôm tôi thi đấu, sao không đến?”
Từ Thanh Đào thành thật trả lời: “Tôi bị mất vé.”
Dường như anh không hề nghĩ tới lý do này, Trần Thời Dữ thấy hơi khó hiểu: “Mất vé thì sao không hỏi tôi vé mới?”
Từ Thanh Đào nghĩ thầm, với cái thái độ này của cậu, ai mà dám hỏi cơ chứ?
Nhưng vẫn rất ngoan ngoãn và sợ sệt mà trả lời anh: “Nhưng tôi cũng có đi, tôi ở ngoài sân vận động.”
Nghĩ tới nghĩ lui về hoàn cảnh mình bây giờ, còn bịa ra một câu nịnh hót dẻo quẹo: “Ở bên ngoài cổ vũ cho cậu!”
… Hoàn toàn không hề có.
Nhưng trên thực tế, chiêu này rất hữu dụng với Trần Thời Dữ.
Đối phương trầm mặc một chốc rồi mới miễn cưỡng đứng lên nhường chỗ ngồi cho cô vào.
Từ Thanh Đào nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, vội vã đi vào bên trong.
Lúc đi ngang qua anh, nghe thấy Trần Thời Dữ hỏi một câu: “Cậu bấm lỗ tai à?”
Là ảo giác ư?
Quả thật là cô không nhớ rõ mình có nghe thấy câu hỏi ấy hay không.
Sau đó mấy ngày, Trần Thời Dữ lại cản đường vào chỗ ngồi của Từ Thanh Đào một lần nữa.
Lần này anh không gây khó dễ cho cô, mà chỉ vứt một cái hộp nhỏ cho cô.
Khi cô mở ra xem, bên trong đựng một đôi khuyên tai làm bằng ngọc trai.
Từ Thanh Đào hoang mang, cô nghe được tiếng tim mình đập.
Còn Trần Thời Dữ lại mang vẻ mặt hiển nhiên, giọng điệu lười biếng: “Tặng cậu.”
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ mờ mịt.
Anh chậm rãi tiếp lời: “Dù gì thì cậu cũng đã cổ vũ đến nỗi khàn cả cổ họng, nếu tôi không tặng gì cho cậu…”
Trần Thời Dữ hơi ngừng lại rồi mới nói tiếp: “Thế thì chẳng phải cậu đã tốn công vô ích rồi sao?”
…
Cảm ơn nhé, nhưng mà cô không hề nói là cô đã cổ vũ đến nỗi khàn cổ họng cơ mà!!!
Tuy vậy, Từ Thanh Đào không phản bác gì.
Từ sau khi mẹ cô qua đời, hình như đôi khuyên tai này là thứ đầu tiên hoàn toàn thuộc về cô.
Chỉ là, sau này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Cô còn chưa kịp đeo đôi khuyên tai cho anh nhìn, mà cơn ác mộng ấy đã giáng xuống.
Trong trí nhớ chỉ còn lại mùi thuốc khử trùng nồng đậm cùng mùi máu tươi gay mũi xen lẫn vào nhau trong bệnh viện.
Dì kêu khóc như muốn chết đi sống lại, Trình Gia Di ngã vào trong vũng máu, trong lúc hỗn loạn, không biết ai tát cô một cái, sức lực lớn tới nỗi đẩy cô ngã văng vào tường, choáng đầu hoa mắt. Chẳng chờ cô kịp phản ứng lại, tai trái truyền đến một cơn đau đớn đến tê liệt.
Đôi khuyên tai ngọc trai xinh đẹp bị dì kéo xuống.
Mở ra một đầu lỗ hổng, gần như khắp nơi trên cổ chỉ toàn là máu.
Bình thường dì là người duy nhất đối xử tốt với cô, mà giờ đây dì cũng đã tháo chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia xuống.
Tiếng nói chói tai in hằn vào đầu cô.
“Vì sao không phải là mày chết vậy hả!”
“Vì sao không phải là mày bị cưa chân!”
Từ đó về sau, Từ Thanh Đào không còn đeo khuyên tai nữa.
Đến đây, giấc mộng ấy cũng đã chấm dứt.
Nửa đoạn sau không phải là ký ức đẹp đẽ gì cho cam, đến nỗi, khi cô mở mắt ra, cảm giác hít thở không thông hãy còn quanh quẩn nơi lồng ngực, buồn đến mức thở không ra hơi.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ rưỡi, vẫn có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa rồi đi làm.
Có lẽ vì lâu lắm rồi cô không mơ giấc mơ nào dài như vậy, nên Từ Thanh Đào chẳng ngủ lại được nữa, thế là cô dứt khoát dậy sớm để trang điểm rồi làm bữa sáng tình yêu cho ông lớn, làm thế để gia tăng độ yêu thích chứ sao!
Mười lăm phút sau cô mới trang điểm xong.
Trong gương hiện lên một gương mặt thanh tú mà quyến rũ, gương mặt ấy rất đỗi diễm lệ và vô cùng thu hút, khiến lòng người rung động vô ngần.
Từ Thanh Đào vẫn chưa đi ra ngoài, cô ngồi ngây ngốc mất hai giây, không biết cô đang suy nghĩ gì nữa.
Như thể đã quyết định một chuyện gì, do dự trong phút chốc rồi kéo ngăn kéo đã phủ bụi ra.
Rồi cô mở đôi khuyên tai ngọc trai tối qua Trần Thời Dữ vừa tặng ra.
Phía dưới có hai chiếc nơ bướm màu đen rất nhỏ, dường như trông nó giống hệt đôi khuyên tai thời cấp ba kia.
…
Từ Thanh Đào cho rằng mình là người dậy sớm, nhưng không ngờ tổng tài bá đạo Trần Thời Dữ còn dậy sớm hơn cả cô.
Từ trong phòng ngủ đi ra đã ngửi thấy hương thơm của cơm chín nóng hổi từ bàn ăn.
Tối hôm qua cô chỉ ăn một chút cháo hoa, bây giờ đã bị hương thơm này hấp dẫn đến thần hồn điên đảo.
Phải cảm thán “tổng tài bá đạo quả đúng là tổng tài bá đạo” rồi sao?
Dậy sớm hơn cả gà, ngủ muộn hơn cả chó.
Đây chính là lý do vì sao là bạn học cũ với ngầu…
Mà Trần Thời Dữ có thể lên làm ông chủ, còn cô chỉ có thể là người làm công??
Nghe được tiếng động từ cô, Trần Thời Dữ xoay người lại, vừa đúng lúc anh mới đổ xong một ly sữa đậu nành nữa.
Dạ dày của Từ Thanh Đào không tốt lắm, cô không quen ăn bữa sáng theo kiểu phương Tây, nhưng, trong khoảng thời gian ở tòa nhà Bách Nguyên Nhất Hào, ngoại trừ ngày đầu tiên uống là cà phê ra, thì gần như Trần Thời Dữ đều sẽ làm cháo gạo và sữa đậu nành vào buổi sáng.
Còn tưởng rằng anh du học mấy năm ở nước ngoài sẽ thiên về bữa sáng kiểu Tây hơn.
Không ngờ là khẩu vị vẫn vậy.
Chú ý tới ánh mắt của Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào nặn ra một nụ cười giả tạo có độ ngọt đạt đến trăm phần trăm.
“Buổi sáng tốt lành nhé anh Thời Dữ!”
Tới tận lúc này, độ dày da mặt của cô ngày càng cao cấp hơn, đã có thể nói ra những lời “kinh thiên động địa” đầy sến sẩm trước mặt Trần Thời Dữ mà mặt vẫn không hề đổi sắc: “Một ngày có anh trong lòng, bắt đầu!”
Trần Thời Dữ mỉm cười một cái, từ chối cho ý kiến.
Từ lúc gặp lại nhau đến bây giờ, cô đã nói nhiều câu yêu thương ngọt ngào đến vậy rồi, không biết ông lớn tin được mấy câu nữa.
Nhưng thái độ cười lạnh của anh…
Từ Thanh Đào che giấu sự đau lòng khôn tả: … Chắc là không tin dù chỉ là một câu.
Nhưng không sao, kịch bản cưới trước yêu sau sẽ luôn có những thăng trầm của nó.
Mà, cô của bây giờ đang ở giai đoạn “trầm trầm trầm trầm.”
Ngồi trên bàn ăn và ngửi được hương thơm, Từ Thanh Đào cười một nụ cười chứa vài phần chân thực.
Dù gì thì niềm vui sướng là thứ không thể giấu được. jpg
Cô cúi đầu ăn một miếng cháo, tóc dài rơi xuống.
Từ Thanh Đào tiện tay vén tóc bên cạnh gò má ra sau tai, bên trên vành tai mượt mà trắng ngần lộ ra một chiếc khuyên tai ngọc trai được chế tác tinh xảo.
Ánh mắt Trần Thời Dữ hững hờ đảo qua, sau đó anh khựng lại, chớp chớp mắt một cái.
Sau một giây, tâm trạng khi ngồi trên bàn ăn của anh bỗng dưng tốt đến lạ.
Sau đó anh cất giọng, như đang đáp lại câu yêu thương sến sẩm mà Từ Thanh Đào đã lấy trên Tiểu hồng thư vừa nãy…
Chậm rãi mà biếng nhác hỏi rằng: “Chỉ mỗi hôm nay mới có tôi trong lòng thôi sao?”
Từ Thanh Đào:??
Cô ngẩng đầu lên, thấy ý cười nơi khóe miệng Trần Thời Dữ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Cô sửng sốt, ngây ra một lúc.
Cảm giác gì thế này, mới đó mà tâm trạng của Trần Thời Dữ đã tốt lên rồi ư?