Rudbeckia trong nguyên tác cũng chẳng hà khắc với Flaya đến nỗi bị đuổi khỏi phương Bắc như thế này.
Cốc cốc cốc.
Izek xoay người hướng ra cửa, vuốt ngược những lọn tóc loà xoà trên trán ra phía sau, thở dài một tiếng.
“Một lúc nữa y sĩ sẽ đến. Cho tới lúc đó…”
“Em không muốn…”
“Sao?”
Rầm!
Tôi níu chặt lấy anh, gần như khuỵ hẳn xuống. Chân tôi tê rần, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Tôi bám chặt lấy chân anh.
Bằng mọi cách có thể, tôi phải cầu xin anh đừng bỏ tôi, ngay cả khi tôi phải chịu đòn vì những lời nói dối của mình…
“Em làm cái quái gì thế?”
“Không, em không muốn quay về phương Nam. Em sai rồi, tất cả đều là do em gây ra. Xin ngài đừng vứt bỏ em như thế…”
Tôi biết anh ghét những kẻ hay khóc lóc, nhưng tôi phải làm sao trong tình huống này bây giờ?
Tôi quỳ rạp xuống, nức nở đan hai tay vào nhau. Ánh mắt của Izek nhìn tôi lúc này y hệt với cái nhìn trong chuồng ngựa ban sáng.
“Em- Em chắc chắn đã hiểu sai ý của tiểu thư rồi ạ. Làm sao em lại dám hỗn láo bịa đặt những lời dối trá trơ trẽn rằng tiểu thư Furianna lừa dối em như vậy chứ? Em sẽ tạ lỗi với cô ấy, tạ lỗi với tất cả mọi người. Từ giờ em sẽ chỉ ở im trong phòng và không bén mảng ra ngoài. Em sẽ không tái phạm những sai lầm đáng kinh tởm này nữa. Xin ngài hãy mở lòng tha thứ cho kẻ hèn mọn này…”
“Em sẽ, sẽ vâng lời tất cả những yêu cầu của ngài. Em sẽ chịu đựng mọi hình phạt mà ngài ban cho em. Ngay cả khi bị đối xử như một thứ bẩn thỉu và dơ dáy nhất, em cũng sẽ không tức giận. Em sẽ ngoan ngoãn…”
Khuôn mặt vốn đã đông cứng lại giờ lại dần trở nên méo mó.
Ngay lập tức tức, anh ta nắm chặt lấy vai tôi và xốc tôi dậy. Tôi nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cú tát giáng trời mà anh sắp trao cho tôi.
“Ta rất ghét, rất ghét em.”
Câu nói thốt ra từ anh như cái đinh nhọn đóng thẳng vào tai tôi, khiến tôi không kìm được mà nấc lên một cái.
Tôi biết rõ điều đó!
Mặc dù biết là như vậy, nhưng khi nghe sự thật ấy do chính anh nói ra, đầy kiên quyết và dữ dội như vậy, tôi vẫn rất sững sờ.
Izek gằn lên từng chữ, ánh mắt rực lửa của anh như thiêu cháy tâm can tôi, “Em rất phiền.”
“Hic…”
“Vì sao em cứ làm ta phải trằn trọc suốt đêm, cứ bắt ta phải để ý tới những điều vớ vẩn không đáng phải để tâm, cứ bắt ta phải quan tâm tới an nguy của em như vậy…? Em là một mớ rắc rối. Vậy mà ta không hiểu vì sao tôi lại để ý đến em nhiều như thế. Thật là khó chịu. Thà rằng em cao ngạo, em khinh khỉnh với tất cả những kẻ khác như thể em đang ở cái phương Nam chết tiệt của em. Thế mà em lại hành xử ngu ngốc như thế này hết lần này đến lần khác. Em bị cái quái gì vậy? Những lời ngu ngốc rỗng tuếch của em, tại sao ta lại phải để tâm nhiều đến như thế…?”
Sao…?
“Ta đã phát điên lên vì chẳng thế tìm ra câu trả lời cụ thể. Đó là lý do ta căm ghét em, và ta cũng cảm thấy ghét chính mình.”
Hơi thở của tôi bị cơn sóng cảm xúc dữ dội của anh cuốn đi. Tôi không thể thở được, ai đó đã bóp nghẹt hai lá phổi của tôi.
Chúng tôi rơi vào cái hố sâu hoắm của sự im lặng nặng nề…
Ánh mắt của chúng tôi gắn chặt vào nhau. Tôi kinh hãi nhìn ngon lửa bùng lê dữ dội trong mắt anh, nhưng tôi không thể nào tách ánh nhìn của mình khỏi anh ấy. Tim tôi hứng chịu một cơn bão tuyết đột ngột ùa vào.
Flaya không phải là lý do duy nhất để anh buông tay tôi. Đúng hơn thì, đó không phải lý do. Thậm chí anh ấy còn không cảm thấy chán ghét tôi. Hơn tất cả, anh ấy dao động bởi những lời nói của tôi, thay vì lời nói của người bạn thơ ấu từ mười năm trước, mặc dù nó rất quan trọng.
Tôi đã thấy được một tia sáng le lói trong bóng tối vô tận.
Là sự thương hại, hay sự quan tâm, hay bất kể những cảm xúc khác cũng được…
Tôi đã có một chút ý nghĩa đối với anh, như vậy thì tôi vẫn còn hy vọng. Như một nhà văn vô danh đã nói, Blue Beard* và Shining Knight** là cùng một loại người.
*Blue Beard (Râu xanh): Nhân vật trong câu chuyện dân gian của Pháp.
**Shinning Knight: Một trong các Hiệp sĩ bàn tròn trong Vương triều của vua Arthur.
(Chel: Mình cũng không hiểu lắm về hàm nghĩa của câu này ấy. Nếu ai hiểu thì chỉ cho mình nha.)
“E-Em… Em sẽ làm mọi thứ ngài yêu cầu, bất kể là việc gì đi chăng nữa. Em sẽ làm mọi thứ, nên xin ngài, đừng vứt bỏ em….”
Izek từ từ buông tôi ra.
Tôi rùng mình và khẽ sụt sịt. Đôi đồng tử màu đỏ của Izek ánh lên một nỗi đau đớn.
Anh không đợi tôi mở miệng, lập tức quay người rời đi. Cánh cửa đóng sầm lại, bỏ tôi giữa căn phòng cô quạnh.
Vị hiệp sĩ giỏi nhất phương Bắc đã bỏ tôi lại như thế.
Flaya van Furianna, một tiểu thư khuê các vẹn toàn, tự tin, rạng rỡ và nhận được vô vàn những ánh mắt mến mộ của tất cả mọi người. Ngoài những thông tin đó thì chẳng còn gì khác. Cũng là do tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết này từ rất lâu về trước rồi, nên có lẽ tôi cũng chẳng nhớ thêm được những chi tiết nào khác nữa.
Tất nhiên, vì nội dung chỉ tập chung chủ yếu vào cuộc chiến giữa gia tộc Borgia và các hiệp sĩ tôn giáo phương Bắc, trong đó có Izek, nên sẽ rất thừa thãi nếu đi sâu vào nhân vật Flaya.
Thế nhưng, mỗi lần bị vướng vào những mâu thuẫn với Rudbeckia, Flaya đều đưa ra những hướng giải quyết khôn khéo. Nếu có những tình huống hỗn loạn, cô ta cũng thường xuyên đứng ra làm người hoà giải.
Mặc dù tôi khá mơ hồ về tình bạn giữa ba người bọn họ, thì dù có là thanh mai trúc mã của nam chính, hay là một vai chính cho đến chương cuối cùng, thì tôi nghĩ rằng nếu cô ta và Izek có tình cảm trên cả bạn bè, thì cái kết cũng chẳng thay đổi đáng kể cho lắm.
Bởi tôi được định sẵn là người vợ bị ruồng bỏ, ai ai cũng biết là như vậy.
Tôi nghĩ cái kết sẽ ổn hơn nếu như tôi không đối xử tệ bạc với cô ta như Rudbeckia nguyên tác. Nhưng vì lý do gì mà Flaya lại làm điều này với tôi, người đang cố gắng tỏ ra là mình vô hại? Chẳng có lý do hợp tình hợp lý nào mà cô ta phải hãm hại tôi cả.
Cô ấy chắc chắn biết được rằng tôi sẽ bị lạc trong rừng, sẽ lang thang vô định hoặc chạm trán với quái vật.
Chỉ là cô ta không ngờ rằng tôi lại bị tấn công nhanh tới như thế.
Vì vậy, cô ta đã quay về bữa tiệc để lấp liếm và dối trá như thế. Có lẽ, cô ta mong muốn mọi người sẽ tìm được tôi, đồng thời biến tôi thành kẻ gian dối trước mặt các quý tộc phương Bắc.
Tại sao lại vậy chứ?
Tôi nghĩ rằng cô ấy vốn không hề có ác cảm đối với tôi từ lúc mới gặp nhau lần đầu tiên. Nhưng nó sẽ trở thành một câu chuyện khác nếu như đó là em trai cô ấy… Thực sự thì tôi chẳng để tâm về chuyện đó, nhưng có vẻ như những thứ càng không để tâm thì lại càng làm tôi dần cảm thấy lo lắng. Nó sẽ trở thành cái ung nhọt khiến tôi nhức nhối nếu tôi cố lờ đi.
Cho dù chuyện đó có ấu trĩ và tầm thường đến mức nào đi chăng nữa, thì nó sẽ trở thành vấn đề phức tạp nếu xét trong hoàn cảnh hiện giờ của tôi.
Để củng cố cho sự nghi ngờ của tôi, Flaya đã đích thân tới thăm hỏi vào ngày hôm sau.