Văn Thời lại không quá kiên nhẫn cầm lên vạt áo thun phía trước, tránh để vải ẩm dính lên da, nói rằng: “Đợi đi.”
Ủa không phải anh không có kiên nhẫn để đợi ư???
Hạ Tiều tự nhủ.
Cách thiết kế khu mua sắm này tựa như một ống giấy xoắn dọc thẳng lên trời, hơi nghiêng, đường cong rất mượt. Nếu còn sạch và sáng thì chắc cũng được xem là đẹp.
Nhưng nó chưa được dọn dẹp từ lâu, vách tường có một vết ố vàng, mặt kính cũng xám xịt, không thể thấy rõ bên trong có gì.
Đứng bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy đèn sợi đốt của vài cửa tiệm sáng lên lẻ tẻ, quạnh quẽ như một cao ốc bị bỏ hoang.
Không biết đây là ấn tượng của chủ lồng đối với nó, hay đây là vốn là dáng vẻ của nó nữa.
“Anh Văn, anh nói xem đây là lồng của ai ạ?” Hạ Tiều lẩm bẩm, “Chắc sẽ không phải là cô tài xế kia chứ? Nếu biết trước thì đã không nhận lấy cây dù đó rồi.”
Văn Thời lại nói: “Tôi cố ý nhận mà.”
Hạ Tiều: “?”
Cậu đang định hỏi lý do, tiếng bước chân cách đó không xa đã vọng tới. Hai người quay đầu nhìn lại, Tạ Vấn đang khoan thai tới muộn.
Hắn cầm chặt cây dù trong tay, quần áo sạch sẽ, ngay cả ống quần cũng chưa ướt miếng nào. Có thể thấy được là hắn không hề khiếp sợ, cũng chẳng hề bỏ chạy.
“Hai cậu bị gì thế? Tắm một phát ngay tại chỗ à?” Tạ Vấn nhìn họ từ phía sau, dở khóc dở cười hỏi một câu.
“Anh không gặp phải thứ gì hết à?” Văn Thời nhíu mày hỏi.
“Không.” Tạ Vấn đứng trên hành lang và đóng dù lại, “Cũng may là không, thể chất của tôi không chịu nổi vụ tắm mưa này đâu.”
Câu này lại có vẻ khiêu khích khi lọt vào tai Văn Thời.
Anh hừ một tiếng từ trong xoang mũi, thầm nói gà mờ thế mà lại tốt số. Anh lặng lẽ móc ra sợi bông và bật lửa từ trong túi, xoay người đi tới bồn hoa bẻ vài nhánh.
Tạ Vấn đi tới: “Lần này cậu phụ trách chuyện vào lồng à?”
“Nếu không thì sao?” Văn Thời nói nghe khó chịu, chọn ba nhánh cây, lấy sợi bông quấn sơ chúng, “Lại cho anh một cơ hội để đùa bỡn người khác à?”
Hạ Tiều thò đầu qua nói: “Em không muốn bám lên búp bê nữa đâu anh ơi.”
Văn Thời: “Ừ.”
Bị ngu mới muốn.
Chỉ có mình mới biết rõ trình độ của bản thân. Văn Thời đã không thể nói gì lúc bị đói. Hiện giờ no bụng, tuy kém xa lúc có linh tướng, nhưng vẫn ổn so với mấy Phán Quan bình thường khác.
Ít nhất… vẫn có thể treo ngược tên Tạ Vấn nửa mùa này lên để đánh!
Ngón tay của Văn Thời đã nhúc nhích.
Hạ Tiều nhìn anh mở bật lửa, khoảnh khắc đốm lửa bùng lên, cậu chợt nhớ đến một chuyện: “À phải rồi anh Văn.”
“Nói.” Văn Thời chạm lên nhánh cây.
“Sau cái hôm em… thoát khỏi lồng của ông.” Hạ Tiều nhìn chằm chằm ngọn lửa đó và nói, “Không biết có phải em bị hoa mắt hay không, nhưng em nhìn thấy hình như t ——”
Cậu định nói “tên của anh hơi sáng lên trên bức danh phả”, nhưng ngại Tạ Vấn đang ở đây, cậu nuốt nửa câu còn lại xuống bụng, chỉ nói tiếp: “Cái dòng của nhà mình nhích lên một chút trên bức danh phả đó anh.”
Văn Thời không hề ngước mắt lên. Anh chụm nhánh cây lại trong tay, ngón tay quấn lấy sợi bông, thuận miệng bảo: “Không hoa mắt, vì mới giải lồng nên thế.”
Hạ Tiều “à” một tiếng, bỗng hơi kích động: “Vậy anh Văn ơi, nếu anh giải được nhiều lồng hơn, có phải cái dòng này của mình vẫn có thể bò từ từ lên trên, xếp hạng cũng sẽ cao hơn không anh?”
Văn Thời: “…”
Được chứ, được thật đó.
Nhưng mẹ nó chứ điều này hơi đáng sợ nhé.
Trước đây khi Thẩm Kiều còn sống, anh mặc sức vào lồng. Cái dòng này có nhảy lên tụt xuống gì cũng chả sao, dù gì cũng bị tính lên đầu Thẩm Kiều cả thôi.
Bây giờ Thẩm Kiều đã qua đời, bé rối Hạ Tiều này còn chưa có tên. Trong mắt nhà khác, cái dòng này đã bị đứt triệt trên bức danh phả.
Nguyên dòng ai cũng chết hết mà lại kéo một dãy tên người chết được viết bằng mực đỏ bò lên trên, làm vậy để hù ai?
Văn Thời vừa phản ứng kịp, tay lập tức run lên.
Nhánh cây giữa trói buộc của những sợi bông bị sương khói quấn quanh rung một cái, dẫn ba người cùng vào tâm lồng.
Khoảnh khắc trước mắt đen lại, Văn Thời nghĩ thầm chết bà nó rồi.
Chờ lúc mở mắt ra lại, anh đã ở trong khu mua sắm Tường thành Muôn đời.
Tòa nhà này có kết cấu hình ống tròn, một dãy cửa tiệm dựa sát vào nhau, hình thành một cái vòng, có vẻ hơi chật chội.
Nhiều tiệm mặt tiền được đóng lại bằng cửa cuốn, ngoài cửa bị đậy kín bởi lưới kim loại lạnh tanh. Cũng không biết là đóng cửa hay là dứt khoát không mở nữa.
Giữa những cửa tiệm đã đóng đó, có vài chỗ linh tinh xen lẫn vẫn còn mở cửa.
Khu mua sắm không bật đèn lớn, mấy cửa tiệm có mở cửa đó là nguồn sáng duy nhất, đèn sợi đốt thắp lên một vòng xung quanh cánh cửa, miễn cưỡng có thể chiếu sáng tiệm kế bên.
Văn Thời lại đang ở trong ‘tiệm kế bên’ đó.
Nhờ vào tia sáng, điều đầu tiên anh làm là xác nhận độ cao của tầm mắt mình, sau đó anh mới thở dài nhẹ nhõm —— cũng cao lắm, chắc chắn không phải búp bê.
Nhưng anh nhanh chóng không vui nổi nữa. Vì chắn trước mặt anh là một tủ kính thủy tinh, mà khi anh thử giật mình, cổ, tay và chân đều khá cứng đờ, không linh hoạt cho mấy.
Anh ráng xoay đầu, nhìn thấy cánh tay màu xám của mình.
Có cái thứ chó má gì lại đứng trước cửa kính, có tay, có chân, cứng đờ mà còn dính bụi nữa nhỉ?
Đáp: Ma nơ canh.
Ưu điểm là tốt xấu gì nửa người dưới của con ma nơ canh này cũng có mặc quần, còn mang cả giày thể thao. Nhưng khuyết điểm là phần trên của anh chỉ mặc một chiếc áo khoác, khóa kéo như không kéo, ngực lồ lộ ra.
Điều thiếu sót hơn trong khuyết điểm là… cơ thể này của anh lại có thể bị tháo lắp. Đầu, cánh tay và chân đều có khe hở, nhất là đầu, vặn không chặt lắm.
Thế nên bây giờ Văn Thời không dám động đậy quá nhiều, người khác nhìn thấy sẽ la lên, đầu anh sẽ rớt xuống.
Vật mình bám vào này hơi hỏng bét.
Tâm trạng của Văn Thời lập tức trở nên kém đi, nhưng lần này chính anh là người ra tay, cũng không thể mắng thằng khốn nào hết.
Anh thích ứng với chiếc cổ cứng ngắc một lát, cuối cùng vẫn lợi dụng bóng tối, khổ sở bước xuống khỏi tủ kính.
Đây là một tiệm bán đồ thể thao. Ngoài tủ kính ra, những chỗ khác toàn là ma nơ canh. Trong tình huống bình thường, nếu anh đã ở đây, có lẽ Tạ Vấn và Hạ Tiều cũng ở gần đây, nói không chừng cũng là ma nơ canh.
Tưởng tượng như vậy, anh lại cảm thấy tuy tay mình hơi run, nhưng anh vẫn không tạo ra một sai lầm khủng khiếp.
Ánh sáng trong tiệm lu câm, đâu đâu cũng là quần áo. Xếp chồng thì không nói, treo lên lại thấy hơi dị, liếc nhẹ sang, luôn có ảo giác như chúng đang nhúc nhích.
Như thể có ai đó đang lẳng lặng nhìn mình.
Cửa của tiệm có treo một ổ khóa, Văn Thời đi một vòng trong tiệm và tìm thấy một cây kéo và cuộn chỉ tại quầy thu ngân. Anh đang định gỡ cọng chỉ ra thì…
Đột nhiên, một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh, tóm lấy cánh tay của anh. Sau đó, giọng nói trầm thấp của Tạ Vấn vang lên trong bóng tối: “Ngắm cậu suốt nửa ngày trời, chỉ chờ cậu lại đây thôi. Cậu nhét tôi vào một thứ như vầy là định lúc sau ôm tôi đi hay là cõng tôi đi thế?”
Văn Thời hết hồn.
“Gì cơ? Anh nằm mơ đi.” Anh phản bác theo bản năng và ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có một con ma nơ canh khá giống anh đang lặng lẽ quay sang hướng mình, cổ và cánh tay đều bị tháo dỡ, cũng chả có mũi miệng gì.
Điểm khác biệt duy nhất là… Con ma nơ canh này đang được để trên bàn, chỉ có nửa phần trên thôi.
Hỏi: Cái gì hỏng bét hơn một con ma nơ canh?
Đáp: Một con ma nơ canh chỉ có nửa người.
▓▒░(°◡°)░▒▓
Chú thích nhẹ:
(*) lật xe (tên chương): bất ngờ/thất bại giữa đường.
HẾT CHƯƠNG 17 („• ֊ •„)