Giải cứu người, tìm cảnh sát là hoàn hảo. Trẫm vừa tới thế giới này không bao lâu nhưng rất hiểu biết về thế giới này đó nha.
Cẩm Lý cực kì tự tin.
” Xin lỗi, nếu không có dẫn chứng chứng minh bạn của anh bị bắt thì phải qua 24 giờ chúng tôi mới vào cuộc.”
Cảm thấy mặt hơi đau.
Đám cảnh sát cứng nhắc này:” Các anh có thể tới khách sạn xxx, triết xuất camera chắc chắn sẽ ghi được.”
Anh nhớ mình đã đặt Kinh Bắc ngồi ở vị trí trung tâm của sảnh chờ, chắc chắn nơi đó sẽ có camera quét tới.
Nhưng, nghi vấn ở đây là tại sao ở một chỗ quang minh chính đại như thế, một tổng tài có thể bị bắt cóc được, những người qua đường bị mù, nhân viên bảo vệ cũng bị mù hay sao?
Hệ thống kia dù không đáng tin nhưng khả năng đào hố cho anh sẽ không cao, mà nếu thật sự không có video chứng minh, trẫm có thể tạo ra một cái. Đơn giản.
Gọi cho cảnh sát xong, Cẩm Lý mới gọi cho Bạch Yến.
Tác phong của đám người Bạch Yên đương nhiên nhanh hơn cảnh sát một chút, bọn họ đem người tới, xem xong camera triết xuất rồi, cảnh sát mới tới. Thời điểm cảnh sát ùa vào khách sạn, Bạch Yến đen mặt nhìn Cẩm Lý. Cẩm Lý nhún vai, né khỏi ánh mắt của Bạch Yến, tiến về chỗ cảnh sát khai báo.
” Anh gọi cảnh sát tới làm gì?” Bạch Yến có chút không giữ nổi bình tĩnh.
” Có người bị bắt cóc, đương nhiên phải gọi cho cảnh sát đầu tiên.” Anh không học luật dân sự à.
” … Anh có biết làm như vậy rắc rối lắm không?” Đối với người thường đương nhiên gọi cảnh sát không sai, nhưng với bọn họ, thêm cảnh sát chính là thêm rắc rối.
” Không.” Trẫm chỉ là một công dân bình thường, đã được làm tổng tài bao giờ đâu mà biết.
Một tấm chiếu mới chưa bao giờ được trải.
Bạch Yến nhìn cảm xúc muốn đem người trước mặt đánh chết lại, dù sao cũng là người tổng tài để ý, y không dám làm bừa, cắn răng mặc kệ, không thèm để ý Cẩm Lý nữa mà gấp gáp điều động cấp dưới tìm kiếm vị trí của Kinh Bắc.
Cẩm Lý bình chân đứng một bên quan sát Bạch Yên sốt sắng làm việc. Không ai biết, anh đang nghĩ gì.
Bạch Yến vốn không có cảm tình với vị bác sĩ đột ngột xuất hiện này, quay sự kiện hôm nay liền sinh ra ác cảm, nhìn anh một cái liền không vừa mắt. Nếu không phải tổng tài để ý… y đã làm xong anh ta.
Bạch Yến rời khỏi khách sạn cũng không thèm nhìn lấy Cẩm Lý một cái, đem người của mình rời đi.
Cẩm Lý đương nhiên không cần Bạch Yến để ý mình, sau khi trầm mặc một lúc, liền leo lên xe rời đi, khách sạn lớn chỉ còn lại cảnh sát đang theo quy trình mà điều tra.
Cẩm Lý leo lên xe đi loạn một hồi, trời gần về khuya, vẫn không thấy cảnh báo của hệ thống đâu.
Dựa theo cách vận hành của hệ thống này, nếu Kinh Bắc kia thật sự gặp nguy hiểm, chắc chắn nó sẽ cảnh báo anh, sau đó cho thêm một cái định vị.
[ Ai nói…] nó sẽ không như thế.Kinh nghiệm những lần trước đã nói cho trẫm biết.
[ Nhiệm vụ đặt ra là để ký chủ cố gắng tự mình hoàn thành, mong ngài cố lên.]À thế à.
[…] À thế làm sao mà à.Trẫm mệt rồi, về ngủ thôi.
Còn chưa được ăn cơm tối đâu.
[…] Phù, phải yêu lấy nghề… nghề nào cũng gặp khó khăn cả…Hệ thống đau lòng, tự an ủi mình.