“Tôi có chút lo lắng tình hình bệnh của tiểu vương tử, muốn đến đây xem một chút. Đại vương tử đã đến đây rồi thì tôi cũng không cần phải lo lắng nữa.” Đường Lăng ngước mắt lên nhìn về phía đại vương tử, trả lời rất tự nhiên, giống như thật sự chuyện là như vậy.
Trong căn phòng, Lâm Bối nghe thấy lời nói của Đường Lăng tức giận đến nỗi ngực rất khó chịu, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cái đồ vô liêm sỉ, đúng là vô liêm sỉ quá mà, sao Đường Lăng lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!
Đường Lăng vừa mới nói xong thì liền trực tiếp cất bước rồi đi trở về phòng của mình.
Đại vương tử: “…”
Đại vương tử ngơ ngác vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.
Tình huống như thế nào vậy chứ?
Đường Lăng cứ đi như vậy à?
Cứ đi như vậy?
Anh ta còn chưa nói cái gì mà?
Đường Lăng đi dễ dàng như vậy luôn?
Vậy sao lúc nãy Lâm Bối còn muốn cầu cứu anh ta, còn gấp gáp thành cái dạng đó nữa.
Đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Sao anh ta cảm thấy là giữa hai người hình như có vấn đề gì đó?
Nhưng mà Đường Lăng đã về phòng của mình, lúc này đại vương tử cũng coi như có muốn hỏi cũng không có cách nào hỏi được.
Về phần Lâm Bối, đại vương tử biết rất rõ ràng nếu như Lâm Bối không muốn nói thì anh ta tuyệt đối sẽ không hỏi được một chữ nào.
Đại vương tử sờ lên mũi sau đó trở lại phòng của mình.
Hai người này quả thật khó hiểu quá.