Dương Khai bĩu môi, đưa tay chụp lấy hắn.
Trùng Đế không thể tránh né, thần hồn lực bị Dương Khai nắm trong tay.
Hắn kịch liệt vùng vẫy, nhưng thủy chung không thể thoát khỏi tay Dương Khai, chỉ có thể lớn tiếng mắng, gào thét như điên.
Dương Khai chà xát hai bàn tay, một tiếng gào thê thảm vang lên, thần hồn Trùng Đế hóa thành hư vô, hoàn toàn biến mất.
Một bí bảo hình thanh đao thu nhỏ, một cái vòng tay tinh xảo xuất hiện trong tay Dương Khai.
Hai vật đều tản ra lực lượng đế uy âm tà, vòng tay không có gì dị thường, nhưng lúc Dương Khai dùng thần niệm dò xét bí bảo thanh đao kia, một lực lượng kỳ dị chặt đứt thần niệm của hắn.
Đế Bảo!
Dương Khai cau mày, lộ ra vẻ mừng rỡ.
Trong tay hắn hiện tại không thiếu bí bảo, thậm chí Đế Bảo cũng có hai món, một là Tịch Diệt Lôi Châu có tính công kích, còn kia là Huyền Giới Châu.
Hai món này là hai viên châu quý báu của Tinh Đế Sơn năm đó.
Giờ lại có thêm hai món, điều này làm cho Dương Khai vô cùng mừng rỡ.
Không ai lại chê mình có nhiều bảo bối, nhất là Đế Bảo!
Thanh tiểu đao kia Dương Khai có biết, lần trước Trùng Đế đã từng dùng nó, Dương Viêm nói nó là Trảm Hồn Đao, uy lực khó lường.
Còn vòng tay kia Dương Khai không rõ lai lịch cũng như tác dụng của nó.
Thử tính dùng thần niệm dò xét, lại bị một lá chắn vô hình cản lại, căn bản không thể xâm nhập vào!
Dương Khai chỉ có thể làm vậy thôi, dù sao vòng tay này cũng là bí bảo của Trùng Đế, hắn không thể dễ dàng phá giải cấm chế của nó.
Tuy rằng không hiểu tác dụng của vòng tay, nhưng Dương Khai cảm nhận được một cỗ lực lượng hung thần ác sát trong đó, lực lượng kia làm hắn có chút run sợ.
Chơi đùa một chút, sau đó Dương Khai thu Trảm Hồn Đao và vòng tay lại, tạm thời hắn không có thời gian luyện hóa hai món này.
Vừa làm xong, Dương Khai nhận ra một cổ khí tức cường đại từ trung tâm hòn đảo chạy như bay tới đây.
Hiển nhiên là cao tầng Hà Quang Đảo đã nhận ra dao động linh khí vừa rồi, tới dò xét một phen.
Dương Khai không lập tức rời đi mà đứng chờ và suy nghĩ gì đó.
Một lát sau, một nam nhân thân hình khôi ngô từ trên trời đáp xuống, thân cao chừng bốn thước, mũi to miệng rộng, trời sanh uy nghiêm, bất cứ người nào đứng bên cạnh hắn chỉ sợ sẽ kinh hồn táng đảm.
Trên mặt hắn có một vết sẹo kéo dài từ đuôi lông mày tới cằm, càng thêm dữ tợn.
Nam nhân bước tới, liếc vũng máu trên mặt đất, giận tím mặt quát lên: – Ngươi từ đâu tới mà dám càn rỡ trên Hà Quang Đảo!
Nói xong, đánh một chưởng tới Dương Khai.
Người này có tu vi Phản Hư tam tầng cảnh, không hề yếu hơn so với Tiền Thông và Phí Chi Đồ năm đó, thân thể to lớn, bàn tay to lớn, có lực lượng cực mạnh, chưởng vừa đánh ra hư không liền vang lên tiếng nổ.
Cho dù là võ giả ngang cấp gặp một chưởng này cũng phải gãy mười mấy cái xương.
Dương Khai nhướng mày, mặc dù có chút không vui vì đối phương không hỏi nguyên do mà trực tiếp xuất thủ, nhưng nghĩ lại mình cũng xem như khách không mời mà đến, không quá để ý, chỉ tùy ý phất tay, tên nam nhân hung hãn kia liền bị đánh bay ra ngoài.
Hắn trợn mắt, bộ dáng như gặp quỷ nhìn Dương Khai, ngay sau đó nhẹ nhàng đáp xuống đất, không dám khinh thường nữa.
Hắn phát hiện Dương Khai không muốn đả thương hắn, bằng không sao hắn có thể ung dung đáp xuống, với thủ đoạn vừa rồi của Dương Khai có thể giết mình trong nháy mắt.
Sâu trong nội tâm dâng lên cảm giác sợ hãi, hắn hít sâu một hơi, không dám tự phụ, rổn rảng hô: – Các hạ là ai, hãy xưng tên ra!
Dương Khai toét miệng cười, ôm quyền nói: – Lăng Tiêu Tông, Dương Khai!
– Lăng Tiêu Tông… Nam nhân suy tư một hồi, thân thể chấn động, cả kinh kêu lên: – Ngươi chính là tông chủ Lăng Tiêu Tông Dương Khai?
Tuy rằng sống ở biển, nhưng hắn cũng nghe qua danh tiếng của Lăng Tiêu Tông và Dương Khai.
Chỉ là hắn tuyệt đối không ngờ thực lực của tông chủ Lăng Tiêu Tông lại mạnh mẽ như thế.
– Bằng hữu là… Dương Khai nhìn hắn hỏi.
Nam nhân nhíu mày, thành thật đáp: – Hà Quang Đảo đảo chủ, Bàng Chấn!
– Thì ra là Bàng đảo chủ, hạnh ngộ hạnh ngộ! Dương Khai ôm quyền hàn huyên.
Bàng Chấn không hoảng sợ nữa, tuy rằng tự thấy không phải đối thủ của Dương Khai, nhưng cũng không thể đánh mất cốt khí và uy danh của Hải Điện, trầm giọng nói:
– Mặc dù Dương tông chủ là chủ nhân Lăng Tiêu Tông, nhưng Hải Điện ta không dính dáng gì tới Lăng Tiêu Tông, Dương tông chủ không thể tùy ý giết người trên đảo của Hải Điện chứ? Bàng mỗ muốn biết là có nguyên nhân gì?
Thân là chủ một đảo, đương nhiên muốn duy trì an toàn của võ giả trên đảo, bỗng nhiên trên đảo có người chết không rõ ràng, Bàng Chấn không thể làm ngơ, nếu không lan truyền ra ngoài sẽ tổn hại uy danh của hắn.
Dương Khai trầm ngâm một chút, mở miệng nói: – Bàng đảo chủ thứ tội, Dương mỗ không phải vô duyên vô cố muốn giết hắn, chỉ là hắn không thể không chết, không dối gạt Bàng đảo chủ, lần này Dương mỗ tới đây là để tìm hắn!
– Dương tông chủ có thể giải thích rõ không? Bàng Chấn thấy Dương Khai khách khí như vậy, thần tình không khỏi hòa hoãn hơn nhiều.
– Đương nhiên là có thể! Dương Khai mỉm cười, nói rõ nguyên nhân.
Bàng Chấn nghe xong khiếp sợ, không tin lời Dương Khai nói là thật, hắn nghĩ Dương Khai chỉ lấy cớ.
Biết hắn nghi ngờ, Dương Khai mỉm cười nói: – Bàng đảo chủ nhìn những thứ này sẽ hiểu.
Vừa nói, Dương Khai vừa đưa tay bắt lấy mấy võ giả bị hắn giam cầm.