Nếu ý đồ này đã bị Hoa Anh Kiệt nhìn ra được, vậy thì có gì khác biệt với đề nghị của lão ta, nói không chừng vẫn còn hi vọng.
Hoa Anh Kiệt không thèm nhìn Diệp Xung, quay sang hỏi Đoàn Vô Nhai: “Dám không?”
Đoàn Vô Nhai và Thượng Quan Nhu đều đang rất do dự.
Bọn họ tự biết dù cao thủ đứng đầu hai nhà bọn họ liên thủ cũng không đánh lại Hoa Anh Kiệt.
Nếu bọn họ đồng ý, chắc chắn ba thế lực lớn kia sẽ liên thủ đối phó bọn họ trước.
Nhưng nếu từ chối, đối phương vẫn sẽ ra tay với họ.
Dường như đồng ý hay không đã không còn quan trọng nữa.
“Vậy thì chiến đi!”
Đoàn Vô Nhai liếc nhìn Thượng Quan Nhu rồi đáp.
“Tốt!”
Hoa Anh Kiệt bỗng đạp mạnh xuống đất, vô số đá vụn bay lên.
“Phập phập phập…”
Những viên đá vụn kia cứ như đạn bắn ra mặt đất xung quanh.
Sau đó, mặt đất xuất hiện một hình tròn đường kính khoảng hai mươi mét.
“Dùng đường tròn này làm ranh giới sàn đấu.
Người nào bước ra đều bị loại, mọi người có ý kiến gì không?”
Hoa Anh Kiệt lạnh giọng hỏi.
Đám người đồng loạt lắc đầu.
Đến giờ phút này, bọn họ làm gì có cửa nêu ý kiến?
Hiệp hội Võ thuật có bốn cao thủ Thần Cảnh.
Hoàng tộc họ Diệp có hai cao thủ Thần Cảnh..