Đội ngũ bốn nội thành hành động với tốc độ rất nhanh, đợi nàng lại ra mặt, Thiên phố đã náo tới mức đã tự ổn định, từng đám thiên binh thiên tướng tụ tập tại cửa phủ thống lĩnh khu đông.
Nhị tổng quản Lan Hương tiến quân thần tốc, nàng đi vào tìm Miêu Nghị, nhìn thấy Bảo Liên, hỏi:
– Ta muốn gặp Đại thống lĩnh các ngươi.
Bảo Liên quay người mời vào, trực tiếp dẫn Lan Hương đi vào hậu viện, trên đường đi Bảo Liên vô ý thức lườm thiên điện.
Chờ hai người rời đi, trong thiên điện có tiếng bước chân thật nhỏ đi ra, Miêu Nghị mặc tử giáp thượng tướng xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng bước ra khỏi thiên điện.
Trong động thiên phúc địa, Bảo Liên cung kính bưng trà rót nước cho Lan Hương.
Nhị tổng quản Lan Hương nhìn chung quanh, cau mày nói:
– Ngưu Đại thống lĩnh đâu rồi?
Nàng còn tưởng rằng Miêu Nghị đang ở nơi đây chờ nàng, ai ngờ không thấy bóng của Miêu Nghị đâu cả.
– Nhị tổng quản ngồi tạm dùng trà, Đại thống lĩnh sẽ tới!
Bảo Liên trấn an một tiếng.
Nàng cũng không biết Miêu Nghị có ý gì, tóm lại cứ làm theo Miêu Nghị phân phó.
Khu đất trống bên ngoài phủ thống lĩnh khu đông, đội ngũ bốn nội thành tập hợp tại đây.
Hậu quả tập hợp chính là ném một đám nghi phạm của các cửa hàng ra ngoài, cả đám thất điên bát đảo.
Đảo mắt đã có bốn năm ngàn người bị áp ra ngoài, bộ dạng chật vật không chịu nổi, không ít người toàn thân đẫm máu tươi, bị đánh không nhẹ.
Hiện trường tăng thêm mấy ngàn thiên binh thiên tướng, còn có rất nhiều người đứng xem.
– Quỳ xuống!
– Quỳ xuống!
Một đám thiên binh thiên tướng nhìn thẳng vào đám nghi phạm, chiến giáp tỏa sáng dưới ánh mặt trời, bọn họ hung thần ác sát vung vẩy trường đao, tiếng quát tháo vang lên liên tiếp, bức bách nghi phạm quỳ hướng mặt về phía cửa lớn phủ thống lĩnh.
Có người quật cường không quỳ, Lúc này tiếng “Ah!” thảm thiết vang lên, có người vung đao chém một gia hỏa quật cường, đầu lâu bay lên cao, máu tươi bắn xối xả lên trời.
Thậm chí, hàn quang lóe lên máu tươi bộc phát, nhiều đầu lâu liên tục rơi xuống đất, căn bản không cần thương lượng gì cả, lúc này rất nhiều người sợ hãi quỳ xuống, dù sao mạng nhỏ quan trọng hơn mọi người cùng nhau quỳ cũng không tính mất mặt.
Ngay cả Ngọc Hư chân nhân hơi do dự cũng bị người đá một cước quỳ xuống.
Ngay cả Hoàng Phủ Quân Nhu vừa bị ném ra khỏi thú nang, bộ dáng chật vật kinh ngạc nhìn sang chung quanh, ai ngờ đằng sau có người nắm cổ nàng ấn xuống, đồng thời đầu gối bị người ta đá từ phía sau, không quỳ cũng phải quỳ, nàng quỳ xuống đất nhưng nội tâm tức giận không thể hình dung, nàng bị phong ấn pháp lực nên không thể phản kháng.
Thật tình không biết nàng được chiếu cố đặc thù, nếu không đầu lâu không còn, nhìn chung quanh lại thấy vài cái đầu và máu tươi bay lên.
Ác khí trong lòng Hoàng Phủ Quân Nhu thật sự khó tiêu, đời này nàng chưa từng nhận đãi ngộ như thế, đây chính là lần đầu tiên!
Nhưng đến mức này, quỳ cũng quỳ, không quỳ cũng không được. Chỉ có thể xen lẫn vào đám người, nàng có xúc động muốn cắn chết Miêu Nghị.
Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên, bốn vị thống lĩnh gặp nhau, nhìn tình hình tại hiện trường vô cùng đồ sộ, bức bách bốn năm ngàn tên quyền quý quỳ xuống, tất cả quyền quý đều bị Thiên đình càn quét một lần.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, mặc kệ kết cục cuối cùng như thế nào, chỉ bằng khí phách hôm nay, nội tâm bốn người tự thẹn không bằng…
Bốn người đứng song song hai bên cửa phủ thống lĩnh, Từ Đường Nhiên và Mộ Dung Tinh Hoa trung tâm, mặc kệ hai người có phải tâm phúc Miêu Nghị hay không, ít nhất hai người đều có cấp bậc tử giáp thượng tướng, hai người phải tách riêng với Phục Thanh và Ưng Vô Địch.
Bốn người truyền âm với nhau, hơn hai trăm cửa hàng trong danh sách đã bị bắt, một trăm cửa hàng bổ sung bị Miêu Nghị tức giận bắt tới đang bị giải đến phía sau, hai nhóm người phân biệt với nhau rất rõ ràng.
Mười sáu chưởng quầy như Diệp Tầm Cao bị đẩy lên phía trước, bọn họ đều quỳ ở vị trí bắt mắt nhất, bộ dạng bị đánh nửa sống nửa chết quỳ tại đó.
Không có biện pháp, mười sáu gia hỏa này chính là người bị Miêu Nghị yêu cầu chiếu cố đặc thù.
Ánh mắt mười sáu chưởng quầy bốc lửa nhìn chằm chằm vào cánh cửa phủ thống lĩnh, chỉ có thể tức giận không dám nói, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, qua chuyện lần này sẽ tính toán với tên cẩu quan kia.
Bốn người Phục Thanh làm như không thấy ánh mắt ác độc của bọn họ, lẳng lặng đứng chờ.
Chung quanh tụ tập đông người, đầu đường cuối ngõ, trừ nóc nhà phủ thống lĩnh ra, các nóc nhà khác đã kín người, cả đám người đứng chen chúc chờ đợi trong yên tĩnh, ngạc nhiên, bọn họ chỉ còn cảm xúc ngạc nhiên nhìn đám người bên dưới.