Phía này Diệp Thành dùng một tay đặt lên trên cơ thể đạo thân sau đó phân ra sức mạnh lôi điện rồi thông qua mối liên hệ giữa bản thể và đạo thân truyền sang cho đạo thân Tinh Thần, bao lấy linh hồn hắn.
Hự…!
Đúng như Diệp Thành nghĩ, khuôn mặt của đạo thân hiện lên nét đau đớn, vết thương trên linh hồn là đau đớn nhất.
“Có thông tin gì về sư phụ ta không?”, Diệp Thành vừa kiểm soát lôi điện vừa hỏi với hi vọng mong manh.
“Không có”, đạo thân ho hắng lắc đầu.
“Mẹ kiếp, ngươi lười biếng vừa thôi, ngươi coi lời ta nói như gió thổi bên tai đấy à?”
“Lão đại, cũng không thể trách ta được”, đạo thân Tinh Thần mặt mày vô tội: “Ta thực sự đang tìm còn việc của Thị Huyết Điện và Tinh Nguyệt Cung chỉ là ngoài ý muốn. Nếu không phải vì tìm sư phụ của lão đại thì ta cũng sẽ không kết oán với bọn họ, huống hồ Bắc Sở rộng lớn như vậy, muốn tìm một người khó hơn cả lên trời, lão đại cũng phải cho ta ít thời gian chứ”.
Diệp Thành không nói gì, hắn đương nhiên hiểu những điều mà đạo thân đang nói. Bắc Sở rộng lớn, đến cả mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng tìm bao nhiêu ngày nhưng cũng không tìm ra được, huống hồ là một đạo thân.
“Nhưng lão đại, ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị”, đạo thân Tinh Thần lại lên tiếng.
“Nói ta xem”.
“Vài ngày trước ta từng gặp một người trông giống hệt với lão đại ở Bắc Sở, ừm, tuổi tác thì hơn lão đại nhiều”.
“Trời đất rộng lớn như vậy, người trông giống ta không thiếu, đó không phải là chuyện gì lạ lùng”, Diệp Thành ngừng lại một lúc, mặc dù hắn vẫn cảm thấy có gì đó khác thường nhưng cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, đúng như hắn nói, trời đất bao la này không thiếu điều kì lạ, huống hồ cũng chỉ là hai người trông giống nhau mà thôi.