Sắc mặt Hoa Anh Kiệt vô cùng khó coi, nhìn chăm chăm Dương Thanh.
Chỉ một đòn đã có thể phân thắng bại rồi sao?
“Anh Thanh!”
Tuy Mã Siêu lại bị thương nặng nhưng cũng biết rõ, hiện giờ Dương Thanh đã tốn quá nhiều sức lực, có lẽ đã nỏ mạnh hết đà.
Anh ta nhìn ra được vì Dương Thanh không một đòn giết luôn Hoa Anh Kiệt, sợ bệnh tình của anh lại chuyển biến xấu bèn vội vàng ngăn cản.
“Anh Thanh, hôm nay bỏ đi.
Một ngày nào đó em sẽ tự tay lấy mạng lão già chó chết này!”
Mã Siêu liếm vết máu trên khóe miệng, vẻ mặt dữ tợn nhìn chăm chằm Hoa Anh Kiệt.
“Mày chết đi!”
Tổng chỉ hội trưởng Hồng đứng cạnh Hoa Anh Kiệt lập tức cả giận nói: “Mày dám sỉ nhục hội trưởng của bọn tao, đúng là không biết sợi”
Mã Siêu không thèm để ý với ông ta, chỉ nhìn chăm chằm Hoa Anh Kiệt.
Hoa Anh Kiệt nhíu mày, dường như nhìn thấy ý muốn giết người mãnh liệt cuồn cuộn trong mắt Mã Siêu.
“Vậy thì tôi càng không thể tha mạng cho.
cậu!”
Hoa Anh Kiệt nheo mắt nói.
Bồng trên người lão ta bộc phát khí tức võ thuật vô cùng mạnh mẽ.
“Hội trưởng Hoa, ông làm vậy hơi quá đáng rồi đấy!”
Đoàn Vô Nhai đột nhiên bước tới, lạnh nhạt nói: “Cậu Thanh vừa đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, bị thương nặng.
Ông đang định thừa cơ cậu ấy suy yếu để ra tay sao?”
Thượng Quan Nhu cũng không do dự tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Hoa Anh Kiệt: “Hội trưởng Hoa, cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô hôm nay đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Mọi người vẫn nên trở về đi, ngày khác tổ chức lại sau..