Vì thế hai người sau khi thương lượng vài câu thì lại hoá thành độn quang cùng nhau hướng về một phương hướng bắn đi. Sau một chút công phu sau thì hai người đã dừng lại cách chỗ cũ hơn ngàn dặm đồng thời đứng ở trên không trung nhìn xuống phía dưới.
Nơi này bão cát không nhỏ như Liễu Thuý Nhi vừa giơ tay lên tế ra một viên châu vào giữa đám cát vàng mênh mông. Hạt châu này quay tròn vừa chuyển lập tức thả ra một phiến hoàng quang đem Hàn Lập cùng nàng đồng thời bao bọc ở bên trong. Toàn bộ bão cát chung quanh nhất thời bị quét sạch sành sanh. Hàn Lập cùng Liễu Thuý Nhi chậm rãi hạ xuống, cuối cùng cũng dừng lại ở trong một cái điện phủ đổ nát đã sập hơn phân nửa, chỉ còn lại non nửa.
Nửa tháng sau, phía chân trời có hào quang chợt loé lên rồi một đạo độn quang hiện lên sau đó nhằm hướng nơi này kích bắn đến. Sau mấy cái chớp động thì dừng lại ngay phía trên chỗ hai người Hàn Lập ẩn thân, sau khi linh quang chợt tắt thì hiện ra một bóng người thân hình cao lớn. Đúng là gã Thạch Kiến Tộc Thạch Côn kia.
Bất quá giờ phút này đại hán này sắc mặt có chút tái nhợt, hai mắt thần quang ảm đạm, bộ dáng tựa hồ nguyên khí tổn thương không nhẹ. Thạch Côn cũng không vội vã hạ xuống bão cát phía dưới mà cảnh giác dị thường quan sát mọi nơi một vòng, xác định phụ cận không có gì dị thường thì mới đảo tay lấy ra một cái pháp bàn.
Hắn ngưng thần nhìn pháp bàn một lúc rồi bên ngoài thân hoàng mang chợt loé, vô thanh vô tức hướng xuống phía dưới rơi xuống. Phía dưới, hoàng quang mênh mông va chạm với hộ thể linh quang của đại hán thì phát ra tiếng kim chúc ma sát ken két nhưng không cách nào ngăn trở được mảy may. Khi Thạch Côn rơi xuống đến dưới thì Hàn Lập và Liễu Thuý Nhi đã sớm chờ ở lối vào.
“Thạch huynh, khí sắc của ngươi kém như thế, có phải trên đường đụng phải phiền toái gì không.”
Liễu Thuý Nhi sau khi thấy rõ bộ dáng của Thạch Côn thì có chút giật mình hỏi.
“Đâu chỉ là phiền toái, Thạch mỗ lần này thiếu chút nữa là không giữ được cái tiểu mệnh này.”
Thạch Côn vừa nhìn thấy hai người Hàn Lập thì thần sắc trước tiên là buông lỏng sau đó lại nở nụ cười khổ nói. Sau đó thân hình hắn chớp lên một cái rồi bỗng nhiên bay tới trước mặt Hàn Lập cùng Liễu Thuý Nhi.
“Chẳng lẽ Thạch đạo hữu lúc trước gặp phải đám hung trùng này?”
Hàn Lập chậm rãi hỏi.
Hắn nhớ rất rõ ràng. Lúc trước truy đuổi đại hán này là một đội hung trùng, đúng là ngân trùng truy phía sau hắn. Nếu không phải hắn đã mạnh mẽ đánh chết sạch sẽ thì đích xác là rất khó thoát khỏi được.
“Đám hung trùng này tuy rằng khó chơi nhưng nếu ta thi triển một loại bí thuật do gia sư truyền thụ thì chúng nó còn không đến mức làm cho ta chật vật như thế. Ta ở trên đường đi đã đụng phải Tuyết Hống Tộc, bị chúng nó đuổi giết ước chừng hơn nửa tháng mới thoát được.”
Đại hán có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tuyết Hống Tộc! Chính là đám dị tộc có thể thi triển băng chúc tính thần thông kia, cũng cho rằng băng chúc mới là căn nguyên của hết thảy thần thông trên thế gian mà điên cuồng kỳ thị những chủng tộc tu luyện thần thông khác.”
Liễu Thuý Nhi có chút hoảng sợ nói.
“Không sai, chính là đám điên này. Đừng nhìn tộc này thực lực chỉnh thể bất quá cũng trung bình mà nhầm, kẻ nào kẻ nấy không thèm nói lý mà luận sự cứng rắn của thân thể cùng chiến lực thì không thua tồn tại cao giai cấp bậc Hải Vương Tộc trong Giác Xi Tộc liên minh chút nào. Tộc này trước kia sinh hoạt tại cực bắc của Lôi Minh đại lục nhưng bởi vì nơi đó quá mức hẻo lánh, rất ít khi được nghe nói đến Nghiễm Hàn Giới hay chuyện tiến vào Nghiễm Hàn Giới nhưng không biết tại sao lần này lại không những tiến vào mà còn khiến ta đụng phải.”
Thạch Côn oán hận nói.
Hàn Lập bởi vì đã xem qua điển tịch liên quan cho nên tự nhiên cũng biết đến Tuyết Hống Tộc na ỳ, nghe vậy thì hắn và Liễu Thuý Nhi đều nhìn nhau liếc mắt một cái rồi chỉ có thể than đại hán này quả thực là xui xẻo. Lấy tình hình hiện giờ của đại hán này thì tự nhiên là không thích hợp lập tức cùng hai người hắn liên thủ phá cấm.
Vì thế ba người sau khi thương lượng thì tiến hành chuẩn bị khoảng năm sáu ngày, chờ sau khi Thạch Côn khôi phục nguyên khí thì mới chính thức bắt đầu hành động. Đương nhiên, Hàn Lập cũng thuận miệng đem chuyện Giác Xi Tộc cùng mục tiêu cách xa bọn họ đến mấy vạn dặm nói cho Thạch Côn. Đại hán này nghe vậy thì há mồm, bộ dáng có chút không biết nói gì.
Năm sáu ngày nhoáng cái đã qua. Trong lúc này, khôi lỗi của Hàn Lập và linh thú của Liễu Thuý Nhi vẫn không phát hiện ra đám Giác Xi Tộc này đang thi triển huyễn thuật bên kia có hành động gì dị thường. Giống như đám Giác Xi Tộc này sau khi bày ra ảo trận thì liền lặng lẽ hành quân đi mà không có hành động gì lớn.
Đám người Hàn Lập cùng Liễu Thuý Nhi tuy rằng không biết Giác Xi Tộc này có cái chủ ý quỷ quái gì nhưng lại mong ước tình hình này cứ bảo trì đến cuối cùng để bọn họ có thể thuận lợi bài trừ cấm chế rồi lặng yên rời đi.
Vì thế đến một ngày, ba người độn quang vô thanh vô tức bám theo mặt đất mà bay đi đến thẳng chỗ cấm chế chi địa. Một lát công phu sau, ba đạo độn quang đã hiện ra cạnh đoàn bạch sắc quang hà kia, độn quang loé lên rồi thân ảnh ba người Hàn Lập hiện ra sau đó thân hình lại trở nên mơ hồ quỷ dị tản ra tạo thành thế hình tam giác huyền phù ở trên không trung phía trên cấm chế.
“Như vậy các bước bài trừ ba vị đạo hữu đều đã nhớ rõ rồi chứ. Cấm chế phía dưới xác định mục tiêu đoạt lấy Thái Ất thanh quang là việc chính. Nơi đây tổng cộng chia ra làm ba tầng lớn, mười một tầng nhỏ, trong đó cứ một tầng sau lại lợi hại hơn tần trước ba phần. Chúng ta phải một hơi phá vỡ toàn bộ nếu không thì chỉ cần một cái cấm ché nào bị cản trở khiến cho hành động hơi chậm một chút mà nói thì những cấm chế phía sau đã bài trừ lập tức khôi phục như lúc ban đầu. Lúc đó thì thật sự là kiếm củi ba năm đốt một giờ! Ngày trước Đoạn tiền bối lúc chưa tiến giai thánh tộc liền dựa vào sức mạnh phòng ngự kinh người cùng thân thể cường đại mà một hơi phát được bảy tầng cấm chế. Lúc này ba người chúng ta liên thủ, hơn nữa còn có Nguyên từ thần sơn khắc chế Thái Ất thanh quang thì trên lý thuyết mà nói là đủ sức phá vỡ toàn bộ mười một tầng một lúc. Bất quá, cái này chỉ là phán đoán của gia sư, còn cụ thể như thế nào thì chỉ có đến lúc đó mới biết được. Cho nên, nhị vị đạo hữu vẫn phải cẩn thận vạn phần!”
Liễu Thuý Nhi nhìn Hàn Lập cùng Thạch Côn liếc mắt một cái, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Hiển nhiên việc bài trừ cấm chế đối với nàng này là việc chính. Hàn Lập nghe Liễu Thuý Nhi nói xong thì không khỏi nở nụ cười hỏi lại một câu:
“Ta cùng Thạch đạo hữu mất bao sức lực mới đến được nơi này tự nhiên sẽ đem toàn lực, sẽ không để cho việc này thất bại trong gang tấc nhưng ước định giữa ta và nhị vị tiền bối lúc trước Liễu tiên tử cùng Thạch đạo hữu hẳn là đều nhớ rõ ràng chứ.?”
“Hàn huynh cứ yên tâm, hai người ta đều được sư tôn nói qua về chuyện hứa hẹn. Ngoại trừ bỏ mấy thứ gia sư cùng Đoạn tiền bối phải có gì đó thì những bảo vật khác có phát hiện ra được hay không thì toàn bộ đều xem vào tạo hoá. Tuyệt không lấy thêm thứ gì khác.”
Thạch Côn đứng bên nghe xong thì cũng cười ha ha gật đầu nói phải. Hàn Lập nghe vậy thì sắc mặt lộ ra vẻ vừa lòng, gật gật đầu.