“Vì sao”.
“Vì…vì ta sợ sư tổ của con giết chết ta mất”.
Đêm khuya, Diệp Thành vào trong mật thất trong động phủ sau đó lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Tiếp đó, kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu lần lượt được hắn lấy ra cho vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh. Hiện giờ luồng khí hỗn độn đã được luyện hoá, dùng khí hỗn độn luyện hoá binh khí nhất định có thể tạo ra thần binh cái thế.
“Đừng lười biếng nữa”, Diệp Thành vỗ thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân
Cả hai tên này vẫn ngoan ngoãn như trước, nhận được mệnh lệnh của Diệp Thành thì lập tức đứng hai bên của Hỗn Độn Thần Đỉnh, điều khiển luồng khí hỗn độn để lyện hoá kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu.
“So với đạo thân Tinh Thần thì hai ngươi ngoan ngoãn hơn nhiều”, Diệp Thành xoa cằm lên tiếng tán thưởng.
“Lão đại”, Diệp Thành vừa dứt lời, đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở xa xôi truyền âm về.
“Gì thế?”, Diệp Thành đáp lời không mấy dễ chịu.
“Ta trúng đạo thương rồi”.
“Đạo thương?”, Diệp Thành nhướng mày, thông qua mối liên hệ giữa bản thể và đạo thân và nhìn thấy được tình hình phía đạo thân Tinh Thần, hắn đang ủ rũ đứng trong khu rừng sâu, toàn thân thảm hại, mặt mày sưng phồng, xem ra hai ngày nay tên này bị kẻ mạnh của Thị Huyết Điện truy đuổi liên tục.
“Ra vẻ lắm cơ mà”, nhìn đạo thương trên linh hồn của đạo thân, Diệp Thành bất giác lên tiếng mắng chửi.
“Lão đại nói gì thế chứ, ta ra vẻ vẫn tốt lắm mà”, đạo thân Tinh Thần vẫn thản nhiên như thường, “người của Thị Huyết Điện đông như vậy nhưng không thể bắt được ta mà”.