“Nào nào, đứng cho nghiêm chỉnh vào”, tên Hùng Nhị hô lớn giống như thể hắn là đại ca của nhóm, vả lại mấy tên đê tiện kia cũng nghe lời răm rắp đứng ngay ngắn vào hàng vào lối.
“Xin chào Diệp sư thúc”, giây phút sau đó, cả đám chắp tay cúi người cung kính hành lễ với Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành không kịp phản ứng lại.
Có điều ngay sau đó hắn đã hiểu hàm ý của những tên này là gì. Hắn đã lên giường cùng Sở Linh, còn nếu như luận về vai vế của Sở Linh thì hiện giờ hắn chẳng phải là sư thúc của đám Hùng Nhị sao? Không có gì là sai cả.
“Không cần đa lễ”, Diệp Thành xua tay, mặt mày nghiêm túc, hắn còn ra vẻ như một trưởng bối, “có điều đừng gọi ta như thế, nhanh già lắm, ta sẽ không vui đâu”.
Mấy tên đê tiện kia lập tức hiểu ý, giây phút sau đó chúng nhất loạt hành lễ với Sở Linh: “Xin chào đại tẩu”.
“Ừm, gọi vậy còn được”, Diệp Thành gật đầu.
“Cút cho ta”, Sở Linh tức tối cuối cùng cũng phát điên lên thông qua âm thanh mang theo từ tính cùng sức mạnh linh hồn.
Ngay lập tức, đám Hùng Nhị đang đứng thành hàng lập tức ngã vật ra và dính chặt với mặt đất, động tác đều đồng loạt đến kinh người, giống như thể một vách tường cứ thế đổ sập xuống vậy, đến cả các đệ tử vừa đi tới cũng gặp nghiệp, bọn họ chưa kịp nói lời nào mà bị tiếng gằn của Sở Linh làm cho ngả rạp.
Ôi trời!
Diệp Thành đứng cách Sở Linh gần nhất nên lảo đảo xiêu vẹo, cấp bậc linh hồn của Sở Linh ở cảnh giới thiên đỉnh phong, cho dù là hắn thì cũng không thể trụ nổi, đôi mắt hắn hoa cả đi, cả thần hải đều rúng động.
“Xuân dược, ai cần xuân dược?”, trong lúc này, Diệp Thành như nghe thấy câu nói này vang vọng bên tai, nếu nghe kĩ thì chính là giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ.
Cút!
Giọng nói Sở Linh lập tức vang lên, tiếp đó, rồi tiếp sau đó Long Nhất và Long Ngũ cùng bay đi, một tên bay về phía Nam một tên bay về phía Bắc, chúng bay đi thật xa.