Chán quá rồi sao?”
Giang Nghĩa cười cười không đáp.
Không cần nghĩ cũng biết, loại chuyện này nhất định là do bên Trọng Môn làm.
Tuần Dương khiến Trọng Môn bị tổn thất quá nặng nề, khó mà ước tính nổi. Lão gia Rết sao có thể bỏ qua cho anh ta?
“Đi tìm người đến nhà Tuần Dương thăm một chuyến, tặng chút đồ chia buồn và tặng cho nhà anh ta một tỷ, cứ lấy tiền từ tài khoản của tôi.” Giang Nghĩa bình tĩnh nói.
Dù nói thế nào thì anh và Tuần Dương cũng từng có một đoạn thời gian là “chiến hữu”
và thu được lợi lớn từ chỗ anh ta.
Bây giờ người cũng chết rồi, giúp anh ta lo chút hậu sự cũng là việc nên làm thôi.
Thường Hướng Đông bật ngón cái: “Phó chủ tịch Giang quả là tốt bụng, anh là idol của thế hệ chúng tôi.”
Anh ta đi đầu nịnh bợ.
Giang Nghĩa bất lực lắc đầu, tên Thường Hướng Đông này nịnh nọt lợi hại thật chứ, chỉ cần có cơ hội là nịnh, tới nỗi Giang Nghĩa còn muốn đuổi cổ anh ta luôn.
Đúng lúc này, một tràng cười sảng khoái vang lên.
“Hahahahaha, trưởng phòng Thường nói không sai, con trai Giang Nghĩa của tôi đúng là hạc trong bầy gà, mọi người đều cần học tập nó nhé.
Mọi người lập tức nhìn về phía âm thanh.
Người tới không ai khác mà chính là chủ tịch Giang Hàn Phi!
Lưu Cảnh Minh đi ngay sau lưng ông ta.
Những người nắm quyền thực thụ cuối cùng cũng tới rồi.
Nét mặt Giang Nghĩa không chút thay đổi, anh chỉ mỉm cười tiếp đón rồi ân cần hỏi thăm: “Sức khoẻ của ba dạo này thế nào An rOI.