Cũng có nghĩa là mỗi đường đi nước bước của Trọng Môn đều bị Giang Nghĩa nắm trong lòng bàn tay.
Gián điệp là cài người mình vào cạnh đối phương để nắm chắc động thái của họ.
Kết quả thì hay rồi, Tuần Dương làm gián điệp nhưng không chỉ không giúp được gì, ngược lại còn “bán” sạch động thái của họ cho đối phương.
Thậm chí còn truyền tin sai về công ty nữa.
Đồng đội heo cỡ này, giữ lại có tác dụng gì chứ?!
Laura đứng dậy, cô ta cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng, sắp bị Tuần Dương làm tức chết rồi.
“Trên thế giới này, mọi người có thể sẽ chết vì vô vàn lý do khác nhau.”
“Còn anh, Tuần Dương, anh là người đầu tiên vì ngu mà chết. Loại người ngu như anh ấy hả, cương thi còn không thèm ăn, vì anh không có não!”
Cô ta vẫy tay: “Vứt thằng ngu này xuống biển cho cá mập ăn đi.”
Nghe thế, Tuần Dương sợ tới tè ra quần, anh ta hét lớn: “Đừng giết tôi, đừng vứt tôi cho cá mập ăn. Tôi biết sai rồi, tôi sẽ bù đắp mà. Laura, cô bảo tôi làm gì thì tôi cũng sẽ làm, chỉ cần đừng giết tôi thì làm gì cũng được!”
Laura không thèm để ý tới anh ta.
Một kẻ ngu ngốc như vậy, nhìn thêm một giây là ghê tởm một giây.
Cô ta trực tiếp xoay người rời khỏi nhà kho, sau đó vài tên thuộc hạ lập tức lao tới chặn miệng Tuần Dương lại. Tính mạng của tên này chấm hết rồi.
Ngu mà chết cũng là chết.
Laura từ nhà kho bước ra, cô gửi một tin nhắn cho lão gia Rết: Rác đã được dọn sạch.
Cô ta cất điện thoại vào.
Laura đứng trong gió lặng lẽ nhìn về phía trước, trong đầu cô ta hiện lên dáng vẻ của Giang Nghĩa.
“Giang Nghĩa, anh đừng tự tưởng mình thông minh.”