Bà Anthony biết cô như vậy nên đã gắp miếng cá hồi đến cho Kaylin.
– Ăn nhiều một chút, con gầy như vậy làm gì có chất mà nuôi cơ thể.
– Phải đó, ăn nhiều lên. Ta cất công đề ra những món như vậy, con chả nhẽ không thích món nào?
Cả người vợ chồng già đều tác động lên Kaylin khiến cô hơi ngại. Chỉ biết gật đầu sau đó chọc miếng cá lên để ăn. Cũng cảm thấy món này không tệ chút nào. Trước đây bị ốm hay những lần hung hăng của Zane xong thì cô chỉ có ăn cháo tổ yến. Ăn muốn ọe ra luôn nhưng vẫn phải cố nuốt. Zane không cho cô ăn những món ăn khác nên cô đều nghĩ nhà giàu thưởng thức đồ ăn cũng khác lạ so với người nghèo như cô.
– Phải rồi Kaylin, từ mai mẹ sẽ nhờ chuyên gia đến khám chữa chân cho con. Nếu có gì không ổn thì cứ nói với mẹ nhé.
Kaylin mỉm cười:
“Con cảm ơn ạ.”
Thật ra thì bà cũng không hiểu ngôn ngữ kí hiệu này lắm, nhưng đại khái có thể biết Kaylin đồng ý việc này.
Bữa ăn trở nên dễ chịu hơn, dường như cả hai ông bà đều thấy rõ được sự thay đổi của Kaylin. Cô không còn lo lắng hay sợ sệt khi đối diện với bọn họ nữa. Như vậy cũng thật tốt. Kaylin không coi họ giống như Zane thì mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Trong không khí hòa hợp, vậy mà ông Anthony lại muốn thẳng thắn cho Kaylin biết chuyện kia luôn:
– Kaylin à, ta biết có hơi sớm, cũng có lẽ là con vẫn còn đang khủng hoảng tinh thần về chuyện vừa qua. Thế nhưng ta cũng đã bàn bạc với mẹ của con, cùng với cả Austin. Đợi chân con ổn định hơn sẽ đưa con đi chơi một chuyến. Tất nhiên là sẽ không có thằng kia đi rồi.
Lời nói này khiến Kaylin ngẩn người hồi lâu. Cô hiểu ý của ông nhưng cô không tin những lời này lại xuất phát từ chính miệng của cha Zane. Cứ nghĩ rằng họ cũng sẽ không thích việc cô trốn đi, vậy mà giờ lại còn đề ra kế hoạch để cô rời đi. Cô có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ được đến chuyện này.
Bà Anthony biết Kaylin vẫn chưa thể tin được, bà cũng không có ý định để Zane và Kaylin ly hôn. Chỉ là bà muốn Kaylin rời đi một thời gian để cho con trai bà giác ngộ được ra. Có thể trấn tĩnh cảm xúc mình đừng có hành động không tính toán như trước nữa.
– Con muốn đi đâu? Chỉ cần nói địa điểm, chúng ta sẽ đưa con đi một cách an toàn nhất. – Bà Anthony vuốt tay Kaylin đang đặt trên mặt bàn mà hỏi.
Cô mím môi nhìn hai người như đang dò xét. Cô sợ chứ, sợ Zane biết chuyện sẽ tức giận. Chưa lần mào anh tức giận là cô được yên ổn cả. Nếu như anh biết cô lại có ý định trốn đi thì sao? Anh có tức đến mức đánh chết cô không? Dù sao thì mạng sống của cô đối với anh như cỏ rác. Cô lại cảm thấy mình chết cũng được, còn hơn sống trong cảnh tù đày. Thêm một lần trốn đi nữa thì có sao.
Đưa bàn tay di chuyển viết lên bàn tay bà chữ “Trung Quốc”¹. Bà Anthony tỏ ra khá ngạc nhiên, bà không nghĩ Kaylin sẽ biết tới Trung Quốc. Chỉ nghĩ đơn giản cô sẽ đi đến những khu vực gần đây, không ngờ cô lại muốn đến châu lục khác.
– Con muốn đi Trung Quốc thật sao?
Kaylin chắc chắn mà gật đầu.
Bà Anthony còn đang lo ngại sợ cô tới đó sẽ lạ lẫm thế nhưng chồng bà lại lên tiếng trước:
– Được, quyết định theo ý của con. Dù sao thì có Austin đi cùng, ta biết chắc thằng bé sẽ không khiến ta phải thất vọng.
Nhận được sự giúp đỡ của mọi người đã vui rồi, giờ còn là của cha mẹ chồng nữa làm Kaylin có tinh thần hơn. Cô thật sự mong chân mình khỏi thật nhanh, cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Từ lúc Lorenzo đồng ý đưa cô tới Trung Quốc, cô đã nghĩ đến những dự định cô sẽ làm ở đó. Có rất nhiều và giờ chỉ cần có cơ hội được đi nữa mà thôi.
…****************…
(¹): Tại Trung Quốc trong tiếng anh là China ý nên mình cho là một chữ thôi nhá, còn Việt Nam thì mới là hai chữ hehe