Ngô Sở Úy không thể làm gì khác liền cầm đũa lấy về, nhưng Trì Sính lại không buông tay.
Trì Sính dùng lực rất chuẩn,biết rằng với lực cầm này Ngô Sở Úy sẽ không thể lấy đũa lại nhưng Ngô Sở Úy điều chỉnh góc độ dùng lực trên cổ tay, vậy là lấy được chiếc đũa ra.
Xem ra, đã có thầy giỏi chỉ đạo rồi.
Ngô Sở Úy không nghĩ tới, Trì Sính không đi ra khỏi nhà, không phái người theo dõi, chỉ cần một đôi đũa bay ra ngoài, liền biết cậu ” Vượt đèn đỏ” ..
Đương nhiên, Trì Sính không chất vấn Ngô Sở Úy, chỉ cho một cảnh cáo đặc biệt.
” Lần sau đừng chơi trò nguy hiểm như vậy.”
Ngô Sở Úy rất huênh hoang đáp lại: “Suýt nữa chọc vào mắt anh phải không?”
Không phải là suýt nữa, mà là đã, cắm thẳng vào tim rồi.
…….
Buổi tối, Ngô SỞ Úy một mình tắm, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên.
Trì Sính cầm lên xem. Không lưu số, tin nhắn ngắn gửi đến ngắn gọn.
“Quả táo ăn ngon không?”
Trì Sính trực tiếp thay Ngô Sở Úy trả lời tin nhắn.
“Cậu tốt nhất nên đổi số điện thoại, đừng để tôi tra được cậu là ai.”
Sau đó Trì Sính cho số điện thoại vào danh sách chặn.
Buổi tối, Ngô Sở Úy nằm lỳ trên giường, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cái điện thoại di động. Cậu vừa về đã gửi tin nhắn cho Uông Trẫm số điện thoại của mình, như rất lâu lại không thấy tin nhắn lại.
Trì Sính liếc mắt qua bên cạnh, Ngô Sở Úy giả vờ đang chơi trò chơi.
Nếu như, Ngô Sở Úy đường hoàng cùng người kia nói chuyện phiếm, Trì Sính cũng không cảm thấy gì, nhưng rõ ràng cố ý để Trì Sính ghen. Nhưng vấn đề là Ngô Sở Úy không hề nghĩ đến việc đó, cậu giấu giấu diếm diếm thần thần bí bí, cậu tương đối đề phòng Trì Sính, cậu gửi tin nhắn lập tức xóa đi ngay, ánh mắt che dấu không có một chút dáng vẻ kệch cỡm ý tứ nào.
Tối muộn, Ngô Sở Úy đã ngủ, Trì Sính gọi điện cho Uông Thạc.
” Buổi chiều Ngô Sở Úy đến nhà cậu?”.
Uông thạc im lặng một hồi mới nói,” ANh hỏi tôi không phải là đang tìm người ngược đãi hay sao? Cậu ta không có tới, tôi cũng sẽ nói cậu ta tới, cậu ta không có nhìn chằm chằm vào đũng quần anh trai tôi, tôi cũng sẽ nói cậu ta nhìn, cậu ta không cùng anh trai tôi tay trong tay luyện tập kỹ thuật, tôi cũng sẽ nói bọn họ tình tình ý ý làm vậy…. Trì Sính, anh như vậy đã đủ hiểu chưa!. Chỉ vì một quả táo lại hiển nhiên chủ động gọi điện cho tôi?.”
” Tin nhắn là do cậu gửi đến?” Trì Sính hỏi.
Uông Thạc nói,” Anh sẽ vì bôi đen tình địch, mà nhận điện thoại của người anh yêu chứng minh anh cậu ta quan tâm đến tình địch của anh bao nhiêu sao?”
Trì Sính im lặng nửa ngày, nói:” Bảo anh trai cậu vất táo đi.”
Sau đó liền cúp điện thoại.
Uông Thạc cúp điện thoại, nhịn không được nhếch mép cười một tiếng, bảo anh trai tôi vất táo đi? Anh có thể làm gì táo nhà tôi chắc.”
Không hiểu nổi nụ cười mấy giây đi qua, ném mạnh điện thoại xuống tầng dưới.
Đây là điện thoại Uông Trẫm cho Uông Thạc, chống va đập, chống nước rất tốt, đã bị Uông Thạc ném rất nhiều lần, mỗi lần đều không bị gì lại hoàn hảo trở về trên tay Uông Thạc.
Lần này tao xem mày có hỏng không!..
Uông Thạc mất ngủ, cuộn tròn trên ghế salon sáng hôm sau mơ màng tỉnh ngủ, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
Mở của, bên ngoài đứng có rất nhiều người vận chuyển.
” Chào buổi sáng, chúng tôi là người của nông trại “Trái cây xanh” , đây là táo ngài đặt.”
Vừa nói xong, mười mấy người nối đuôi nhau vào, trên tay bê thùng táo đặt vào trong phòng. Rất nhanh, nhóm người này đi ra ngoài, trong thang máy lần lượt nhóm khác đi ra, toàn là thùng táo bê vào nhà.
Uông Thạc trơ mắt nhìn thùng táo chất đầy nhà cậu, một phòng, hai phòng…
” Này, tôi hỏi, các cậu muốn làm cái gì?”
Uông thạc bị dồn đến phòng ngủ Uông Trẫm giậm chân hét lớn:” Uông Trẫm, anh còn ngủ được nữa hả? Nhà chúng ta sắp bị bao vây bảo táo rồi, tôi thao ông nội anh, anh may dậy cho ông!”
Kết quả Uông Trẫm vừa mở mắt ra, táo đã được chất lên tận giường.
Bên kia phì phò thở ra, mười mấy người kia đẩy thùng táo vương vãi lên giường Uông Trẫm.
Uông Thạc đánh hai đánh mạnh bạo lên ngực Uông Trẫm.
“Đều tại anh làm chuyện tốt! Mau mau dậy mở một con đường cho tôi, không hai chúng ta làm sao đi ra ngoài đây?”
Vừa nói xong không biết ma xui quỷ khiến gì mười mấy cái thùng táo kia tự nhiên nứt ra, táo trong thùng đua nhau đè lên người bọn họ.
Trong căn phòng trở thành đại dương táo.
Uông Trẫm rất bình tĩnh đứng lên, mở cửa sổ ra, trực tiếp nhảy xuống từ tầng bốn. Một bác gái nhìn thấy sợ hãi, nhưng hai chân anh ta vững vàng chạm đất.
Sau đó đi về phía trước vài bước đặt tay lên vai một tên nhóc vừa nhặt điện thoại di động.
” Cảm ơn, đây là điện thoại di động của tôi..”
” Anh chứng minh như thế nào hả… hả”
Tên nhóc vừa nói vừa bị ấn đầu quay lại, lời trong cổ họng cũng thế mà thay đổi theo.
” Đại ca đại ca… tôi biết đây là di động của anh, chỉ là giúp anh nhặt lên thôi..”
Uông Thạc vẫn đứng trên cửa sổ tru tréo lên,” Con mẹ nó Uông Trẫm anh đi rồi, tôi ra ngoài kiểu gì đây hả? Tôi phải làm thế nào?. AAAA!”
Đang gầm mồm lên, táo lại ùn ùn lăn tới. Uông Thạc bị chen tới gần cái bàn viết.
Táo vẫn đang cuồn cuộn không ngừng vọt tới, Uông Thạc không thể làm gì hơn là nhảy vào cái thùng táo.
Lúc này mới nghe được bên kia có tiếng vọng qua.
” Ngài Uông, táo của ngài đã đủ, chúng tôi đi.”
Uông Thạc ngẩng đầu nhìn lên, cả căn nhà cậu chỉ còn chừa duy nhất mộ không gian cho cái thùng này, cũng chính cái thùng này do anh cậu lấy đựng táo, bên trong còn mấy chục quả táo của nhà mình, chật hết sức. Cậu muốn ném cũng không có chỗ mà ném đi, chỗ nào cũng là táo, trên táo dưới táo, về cơ bản thì cậu đang bị táo ” Chôn sống”
” Bảo anh cậu vất táo đi.”
Uông Thạc lúc này mới đớ người hiểu hàm ý sâu xa câu nói của Trì sính.
Thằng cha hắn, quả thật biết tính toán ra tay bất phàm a!. Uông Thạc nghĩ đến không thể không bội phục. Bởi vì cậu phát hiện cái thùng này có thể chứa được cậu, nhưng đổi lại là anh trai cậu mà thân thể to lớn, nếu không vứt hết táo đi, khẳng định bị táo chôn sống mà tắc thở.
Hung hăng cầm một quả táo lên cắn một miếng.
Có phúc cũng là cho một mình anh hưởng, gặp nạn lại cho một mình tôi gánh, Uông Trẫm, tôi đời này chắc chết trong tay anh!…