Nhìn xem, những chứng cứ này đều được làm rất tỉ mỉ không chê vào đâu được”
Chỉ là, tại sao ông cụ lại đưa ra quyết định như thế vào ba năm trước chứ? Đây cũng là chuyện mà Trầm Tu Cẩn lúc này không hiểu được.
Nếu như nói, ba năm trước quả thực đã xảy ra những chuyện khiến cho anh vô cùng phiền não, nhưng đây cũng là chuyện của chính nhà họ Trầm, ông cụ bất luận như thế nào, cũng không cần thiết phải kéo một cô gái năm đó mới hai mươi tuổi vào để làm ba đỡ đạn.
“Cậu xuống dưới đi”
Trầm Tu Cẩn giơ cánh tay lên, vẫy vẫy, ý muốn bảo Trầm Nhị lui đi.
Trầm Nhị vẫn muốn nói nhiều hơn, vừa ngẩng đầu, thì bị con mắt đen nháy dường như đã nhìn thấu tâm tư của anh khóa chặt lại: “Trầm Nhị, tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng chuyện này, đã không còn đơn giản như những toan tính và thủ đoạn giữa những người con gái nữa rồi”
“Vậy cô Giản…”
“Tôi sẽ lấy cô ấy”
Trầm Nhị sợ hãi, đột nhiên mở to mắt ra, chớp chớp mắt…
Boss nói, muốn làm gì cơ? “Nhưng mà nếu như thực sự là ông cụ…
vậy ông cụ sẽ để cho cô Giản bước chân vào nhà họ Trầm sao?”
“Tôi sẽ lấy cô ấy, sẽ bảo vệ cô ấy cả đời”
Lúc Trầm Tu Cẩn nói câu này, không hề nghiến răng, cũng không hề có ẩn tình gì, nhưng Trầm Nhị chính là tin rằng, người đàn ông ở trước mặt này, tuyệt đối sẽ không chỉ tùy tiện nói ra mồm.
Anh lại nhớ đến người phụ nữ trước kia theo đuổi Boss chạy khắp thế giới, mãi mãi đứng ở sau lưng Boss kia, không biết nên vì cô Giản thấy vui, vui mừng vì cô hết phải chịu khổ, hay là phải đau lòng thay cô, cái nhận lời đến muộn này, lại là vào sau khi thế giới của cô bị phá hủy, bị đảo lộn điên cuồng thành một đống lộn xôn, thì lại chầm chậm mà đấn.
Vào lúc Trầm Nhị đi ra khỏi phòng sách, tâm




– —————–