– Ai, Hiểu Nguyệt, sao con lại lấy y phục của cha cho hắn mặc.
Hà Ngụy vừa bước vào chứng kiến Đường Tiểu Đông mặc chiếc áo choàng hai mươi năm về trước của mình, liền vội vã đuổi theo, bất quá Hà Hiểu Nguyệt lại thò tay giữ hắn lại.
– Cha, người ta chỉ mượn chứ có phải là không trả đâu. Cha xem, áo choàng của hắn vẫn còn để ở đây mà, đáng tiếc đã bị thủng một lỗ lớn.
– Ai bảo hắn dám đánh chủ ý với nữ nhi của ta.
Phát hiện ra lỡ mồm, mặt già của Hà Ngụy đỏ lên.
– Sao cha lại có thể như vậy?
Hà Hiểu Nguyệt xị mặt, biểu lộ trách cứ.
Đến lúc này, nàng mới hiểu được, vết cháy trên chiếc áo choàng mới tinh này là do cha nàng cố ý tạo ra, khó trách khi Đường công tử nhắc đến chuyện này, biểu lộ lại có chút cổ quái. Chiếc áo choàng mới tinh này được chế tạo từ một trăm phần trăm lông thú, da lông mềm nhẵn, đường thêu rất tỉ mỉ, ít nhất cũng phải đáng giá mấy trăm lượng bạc, Đường công tử không nói, hẳn là do nể mặt nàng.
Nàng không khỏi cảm thấy phát sầu, muốn đền cho người ta, chỉ sợ phải bán cả Nhất Phẩm Trai đi mới đủ. Mà cho dù nàng có tâm muốn đền bù, Đường công tử cũng chưa chắc đã chịu nhận tiền.
Ai, mình lại thiếu hắn thêm một nhân tình nữa rồi.
Nội tâm nàng không khỏi cảm thấy kính trọng Đường Tiểu Đông hơn vài phần.
Lại thở dài một tiếng, nàng minh bạch ý tứ của cha, bởi vì Đường công tử đã cùng thiên kim của hữu tướng đại nhân đính ước, cha tuyệt đối sẽ không đáp ứng gả nàng cho hắn làm thiếp, thế nhưng mà…
Nàng chợt cảm thấy nội tâm vô cùng phiền muộn.
Hà Ngụy sờ lên chiếc áo choàng bằng lông thú, cười ha hả.
– Hắn không trả cũng được, đây chính là làm từ lông thú thượng đẳng, mặc vào rất ấm. Con giúp cha vá lại là tốt rồi, ha ha!
Lời này của hắn khiến Hà Ngụyệt Nhi trợn trắng mắt.
Hà Ngụy cười hắc hắc.
– Thế nào, trong Đoàn công tử cùng Vương Tam công tử con vừa mắt với ai hơn?
Hà Hiểu Nguyệt nổi giận nói.
– Người là do cha mới đến, không liên quan gì đến con?
– Như thế nào lại không liên quan đến con?
Hà Ngụy xoa xoa tay, sốt ruột nói.
– Cha là muốn tốt cho con, con xem xem người ta, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài thức có tài thức, nhân phẩm tốt, gia thế lại hiển hách, hôn phu như vậy, cho dù đốt đèn lồng cũng không tìm thấy!
Sắc mặt Hà Hiểu Nguyệt tái nợt.
– Phải gả thì cha đi mà gả.
Hà Ngụy gãi đầu.
– Là cha muốn tốt cho con thôi.
Trong nội tâm hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện gì sắc mặt trở nên xám ngoét.
…
Gió lạnh gào thét, tuyết bay lả tả, phủ xuống Thập Lý Tập. Tần Thiên Bảo một mực giữ im lặng, đột nhiên nói.
– Đại ca…
Bàn tay hắn xẹt qua cổ, mắt lộ sát cơ. Đường Tiểu Đông suy nghĩ một chút lắc đầu nói.
– Làm như vậy thì không có ý nghĩa, ta muốn bóp nát hn trên phương diện kinh tế mà hắn vẫn lấy làm tự hào nhất, đó mới là chuyện có tính khiêu chiến.
Tròng mắt hơi híp Tần Thiên Bảo hơi híp lại, giơ ngón tay cái lên.
– Đại ca lợi hại.
Đánh gục địch nhân trên phương diện mà hắn lấy làm tự hào nhất, hoàn toàn đập tan tự tin của hắn, làm như vậy so với giết hắn còn thống khổ hơn gấp trăm lầm, cũng càng thêm khoái ý ân cừu. Đường Tiểu Đông cười ha hả.
– Huynh đệ, chúng ta cần phải cố gắng, lấy việc đạp đổ đệ nhất thủ phú Đại Đường làm mục tiêu mới!
Tần Thiên Bảo vỗ ngực một cái, ngạo nghễ nói.
– Có đại ca ở đây, Thiên Bảo tin tưởng mười phần!
Có thể dẫm nát đệ nhất thủ phú Đại Đường, đây là việc phong quang đến bực nào?
Đường Tiểu Đông vỗ vỗ bờ vai cổ vũ hắn, đương nhiên cũng không thiếu được một phen nhắc nhở. Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Lôi Mị biết được, nếu không
khẳng định phải ăn hũ dấm chua của nàng, cẩn thận có thể chua đến chết người đó.
Điều duy nhất có thể làm chí là gạo nấu thành cơm, cho dù nàng có ý kiến thì cũng không làm gì được.