Phương Chi bước lại chỗ Cảnh Sâm, đá đá vào người anh mấy cái, ngồi thụp xuống khinh bỉ nói:”Hắn ta chết rồi sao? Chỉ định chơi đùa thôi mà không ngờ lại yếu vậy!”
Nói rồi Phương Chi nhìn Mỹ Lam hỏi:”Muốn cứu hắn không?” Mỹ Lam không chần chừ lập tức trả lời:”Tất nhiên! Làm gì cũng được, làm ơn cứu anh ấy!”
Ả Phương Chi ngày lập tức bắt được thóp của Mỹ Lam hài lòng nói:”Nhưng…Ngươi phải bỏ cái tôi của mình, à mà nói thẳng là phải chịu nhục cầu xin ta thì ta còn suy nghĩ lại….”
Mỹ Lam nhìn chằm Phương Chi muốn hiểu nhưng cũng chả muốn hiểu điều ả nói. Cô hơi chần chừ quay lại nhìn Cảnh Sâm, anh ấy như vậy là vì cô và cô cũng có thể làm tất cả vì anh.
Thấy Mỹ Lam chả nói gì Phương Chi nói thẳng:”Nếu cô chịu quỳ xuống xin lỗi rồi hôn lên giầy tôi thì……tôi sẽ suy nghĩ lại về việc này!” Nghe xong điều kiện này của Phương Chi, Mỹ Lam đứng điến ngay tại chỗ, không thể nào là cô nghe nhầm đúng không.
Mỹ Lam ngồi yên một lúc lâu, Phương Chi thấy MỸ Lam không có ý định làm như lời ả nói, nhàm chán chuẩn bị bước ra ngoài.
“Được! Tôi sẽ làm, nhưng làm ơn….hãy chắc chắn cô sẽ giúp anh ấy!” Mỹ Lam vừa mói vừa nhìn về phía Cảnh Sâm.
Nhớ like và bình luận nha mọi người!!!
Nhớ vote và tặng quà để mình có thêm động lực ra chap mới nha!!!
Theo như lời đề nghị của nhiều bạn đọc giả mong muốn sẽ có bão. Ngày mai mình sẽ cố gắng ra hai chap mới coi như bão tặng cho các bạn đọc giả đã ủng hộ mình trong thời gian qua. Cảm ơn các bạn đọc giả!!!!!!