Lúc lên triều, các đại thần lộ vẻ mặt vui mừng, kể từ khi biết tin Việt Vương triệu tập binh lực, đến bây giờ sự lo lắng trong lòng các đại thần trong triều mới có thể buông lỏng.
Túc Bắc quân không còn bị Bắc Mạc ràng buộc, Việt Vương muốn làm được việc chắc chắn là khó càng thêm khó.
Cách ngày, trên dân báo đã viết chuyện này.
“Ta biết Túc Bắc quân có thể thắng lợi mà, thật tốt quá, phải đánh cho người Bắc Mạc hoa rơi nước chảy!”
“Nghe nói lần này người Bắc Mạc còn thề son sắt rằng phải cho chúng ta một đòn đánh ra oai phủ đầu, kết quả thì sao, bị Túc Bắc quân đè ra trên đất để đánh.”
“Trước kia đã từng bị đánh bại, hiện tại là ai cho bọn hắn niềm tin là chúng có thể chiến thắng Túc Bắc quân?”
“Triều đình sẽ yêu cầu người Bắc Mạc bồi thường sao? Năm đó Bắc Mạc đã dùng công phu sư tử ngoạm để lấy toàn toàn bộ Túc Bắc đi qua, ta nói này, bây giờ cũng nên bồi thường cho chúng ta một phần lãnh thổ.”
“Đâu chỉ Túc Bắc, năm đó kho bạc cũng bị đào mất một nửa.”
“Nếu chúng ta chủ động mở miệng đòi bồi thường thì có phải hơi mất phong độ hay không?”
“Đã lúc này rồi thì còn cần cái gọi là phong độ sao, đương nhiên lợi ích tới tay là quan trọng nhất, năm có bọn họ đã mở miệng đòi chúng ta, cũng đâu thấy bọn họ làm vậy là mất phong độ.”
“Cũng đúng, cũng đúng.”
Trong triều cũng vì việc này mà tranh luận, Bắc Mạc đã trình thư đầu hàng lên, cũng chỉ có thư đầu hàng, trừ cái này ra không có bất cứ thứ gì để tỏ lòng.
“Không thể tính như vậy được,” thừa tướng đứng ra, “Nếu lần này dễ dàng buông tha thì có phải sẽ khiến Bắc Mạc cảm thấy đánh thua chúng ta cũng không sao, dù sao cũng không cần phải trả bất cứ cái giá nào quá lớn, sau này có phải lúc nào cũng có thể xâm chiếm lại Túc Bắc hay không?”
“Tuy là nói thế nhưng thân là một bước lớn, cũng không thể hạ giá chủ động mở miệng đòi bồi thường đúng không.”
“Có cái gì mà không thể,” thượng thư Bộ Hộ quay qua liếc mắt nhìn người vừa nói chuyện một cái, “Các ngươi thật sự nghĩ chúng ta chiến thắng là cũng không có bất cứ tổn thất nào sao? Có cần ta liệt kê xem trong trận đánh này chúng ta đã xài bao nhiêu tiền hay không?”
Nói xong, thượng thư bộ Hộ mặc kệ phản ứng của người nọ, bắt đầu lưu loát đọc giấy tờ.
Bất kể là khi nào thì những tiêu tốn trong chiến tranh vẫn là rất lớn, nếu không phải do năm nay việc cứu tế áp dụng hình thức mới chứ không hoàn toàn sử dụng kho bạc thì nói không chừng mưu kế của Bắc Mạc đã thành công.
Số tiền mà chiến tranh tiêu hao không thua kém gì tiền cứu tế, nếu trước đó thật sự dùng hết toàn lực của kho bạc để cứu tế thì cuộc chiến tranh này có thể dẫn đến cái chết của kinh tế Đại Hoàn.
Thượng thư bộ Hộ đọc xong, trong triều không còn ai lên tiếng phản đối.
Phương Quân cũng đứng dậy: “Cho dù là vì uy hiếp thôi thì cũng cần đối phương bồi thường, nếu thật sự không cần trả giá thì sau này Bắc Mạc tùy thời đều có thể xâm lược, chỉ có lúc này khiến bọn họ cảm nhận được nỗi đau thì lần sau khi lại muốn phát động chiến tranh thêm lần nữa, bọn chúng cũng sẽ suy nghĩ kĩ càng hơn.”
“Phương đại nhân nói có lý, nếu không chẳng phải người khác sẽ nghĩ Đại Hoàn chúng ta dễ bắt nạt sao? Tùy thời đều có thể ra tay, cho dù thua trận cũng không phải chịu tổn thất.”
Tức khắc ý kiến đòi Bắc Mạc bồi thường ở trong triều bắt đầu áp đảo.
Thương Quân Lẫm ngồi trên ngai vàng, thấy bọn họ cãi sắp xong mới mở miệng nói: “Trước tiên thượng thư bộ Hộ tính toán tổn thất lần này ra đã rồi hãy cùng thừa tướng và các vị ái khanh bàn bạc cụ thể về việc bồi thường.”
“Thần nhận chỉ.” Thượng thư bộ Hộ chắp tay.
Tiếp đó, thứ cần bàn chính là việc luận công ban thưởng, nếu đánh thắng trận thì bên thăng chức, bên ban thưởng, tất cả đều không thể thiếu.
Thương Quân Lẫm luôn luôn hào phóng đối với các tướng sĩ, đãi ngộ rất tốt, phần thưởng cũng cho đủ, như lần này, hắn trực tiếp phá lệ, cho một người vừa gia nhập Túc Bắc quân, một ngươi trẻ tuổi có vài thắng lợi tốt đẹp thăng chức quan.
Các đại thần đã quen với việc Thương Quân Lẫm hào phóng về mặt này nên cũng không có ai đứng ra chọc hắn không vui.
Sau khi hạ triều, Thương Quân Lẫm giữ lại vài vị đại thần để đến Ngự Thư Phòng bàn chuyện.
“Trẫm cảm thấy dải thảo nguyên giáp với Túc Bắc kia không tồi, thừa tướng cảm thấy thế nào?”
Thừa tướng nghe huyền ca mà biết nhã ý*: “Thần cũng cảm thấy khá tốt, Đại Hoàn đàng thiếu một dải thảo nguyên như vậy.”
(Nghe tiếng đàn mà hiểu lòng người gảy đàn, nói chung là nghe nói thế cũng hiểu ý, cũng thuận theo=))
Các vị đại thần khác cũng sôi nổi bày tỏ thái độ.
Thấy các đại thần đều hiểu ý mình, Thương Quân Lẫm thấy rất hài lòng: “Phương án bồi thường cụ thể trước hết các ngươi hãy đề ra đại khái đã, rồi lại đưa trẫm xem qua.”
“Thần tuân chỉ.”
Bởi vì chuyện Bắc Mạc đầu hàng nên triều đình lại rơi vào sự bận rộn thêm một lần nữa, trên đường rời cung, thừa tướng lại một lần nữa thấy rất may mắn vì đã giữ Phương Quân lại, nếu không toàn bộ những việc này lại đè lên người ông, hiện tại tốt xấu gì cũng có Phương Quân cùng ông gánh vác.
Lúc Thương Quân Lẫm đi ra, bên ngoài có mưa nhỏ, Mạnh công công vội cầm dù đến: “Bệ hạ giờ đi thẳng đến Cung Ngọc Chương luôn sao?”
“Ừm.”
Cung nhân lấy áo choàng tới, Thương Quân Lẫm phủ thêm một lớp rồi đi vào trong mưa.
Thẩm Úc đang vẽ tranh.
Chỉ vài nét bút ít ỏi, bóng dáng của người đàn ông đã xuất hiện trên giấy.
Trời đầy khói bụi, mặt đất cháy đen, chiến hỏa lan tràn, chỉ có người đàn ông cầm kiếm đứng đó.
Cờ xí đổ xuống, cột cờ bị gãy, sắc đỏ của máu tươi bắn lên phía trên, trở thành sắc thái duy nhất trong bức tranh.
Thẩm Úc từng chút từng chút vẽ ra hình ảnh trong đầu mình.
Người đàn ông trong bức tranh không để lộ mặt mình, người mặc khôi giáp đen tuyền, trên mặt cũng mang mặt nạ làm từ huyền thiết*. (Loại thép quý hiếm.)
Thẩm Úc cúi đầu, dùng từng chút sắc bạc để vẽ nên hoa văn.
Lúc Thương Quân Lẫm tiến vào không để cung nhân bẩm báo, Mạnh công công cũng ôm áo choàng và cầm dù đứng ở ngoài cửa, thức thời không theo phía sau.
Tiếng bước chân vững vàng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Thẩm Úc vẽ xong nét bút cuối cùng, ngẩng đầu lên.
Người đàn ông toàn thân mặc miện phục* màu đen tuyền của đế vương dần đi tới phía y dần hợp lại làm một với người đàn ông mặc giáp ở trong bức tranh, gương mặt mơ hồ dưới lớp mặt nạ chớp mắt cũng trở nên rõ ràng. (Trang phục+ mũ miện.)
“A Úc đang vẽ cái gì vậy?” Thương Quân Lẫm đi qua đó.
“Vẽ bệ hạ.” Thẩm Úc gác bút lên giá gác bút.
Thương Quân Lẫm đi qua đó, đánh giá Thẩm Úc một hồi rồi mới đặt tầm mắt lên trên bức họa.
“Sao lại vẽ gương mặt trẫm đang đeo mặt nạ?”
“Bệ hạ không cảm thấy thần bí như thế cũng rất đẹp sao?”
Thương Quân Lẫm như suy tư gì đó: “Hoá ra A Úc thích như vậy, trẫm sẽ sai người làm một cái như thế, đeo cho ngươi xem.”
“Đeo cả mặt nạ,” Thương Quân Lẫm chậm rãi đi đến phía sau Thẩm Úc, lại gần tai y rồi hạ giọng nói tiếp: “Có phải A Úc sẽ càng hưng phấn hơn hay không?”