– Ngưu Hữu Đức đại thống lĩnh Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh tham kiến Tổng Trấn đại nhân!
Bích Nguyệt Phu Nhân giương mắt nhìn, mí mắt rũ xuống lại ngước lên, nhìn kỹ Miêu Nghị đến thẫn thờ. Đây là lần đầu tiên Bích Nguyệt Phu Nhân gặp Miêu Nghị cố ý ăn mặc đẹp, thật là anh khí khiếp người, khí thế đại thống lĩnh lộ rõ.
Hồ ly trong ngực Bích Nguyệt Phu Nhân cũng ngước đầu lên chớp mắt nhìn.
– Khụ khụ!
Bích Nguyệt Phu Nhân hắng giọng:
– Không cần đa lễ. Đại thống lĩnh, có người cáo ngươi bắt chẹt các cửa hàng, dọa dẫm cưỡng ép hối lộ, ngươi tự xem đi.
– Tuân lệnh!
Miêu Nghị bước nhanh vào trong đình, hai tay nhận ngọc điệp, thi pháp xem xét. Miêu Nghị đọc lướt qua các lời chứng, cũng nhớ kỹ các cửa hàng, có tổng cộng mười sáu nhà!
Đinh Quý ở một bên câm nín, sao có thể cho nghi phạm sắp bị thẩm vấn xem lời chứng của nhân chứng trước? Vậy sao thẩm đây? Nhưng Bích Nguyệt Phu Nhân muốn làm như vậy thì Đinh Quý cũng không phản đối được.
Miêu Nghị đọc xong hai tay đặt ngọc điệp xuống bàn, trầm giọng nói:
– Hoàn toàn là hãm hại, tuyệt đối không có việc này!
Bích Nguyệt Phu Nhân nói với Đinh Quý:
– Chẳng phải ngươi muốn đối chất ngay mặt sao? Kêu các chưởng quầy cửa hàng vào đi, ta muốn xem, sẽ không nói gì.
Đinh Quý lên tiếng:
– Rõ!
Đinh Quý cất ngọc điệp trên bàn, gật đầu ra hiệu với thuộc hạ đứng bên cạnh.
Rất nhanh chưởng quầy mười sáu cửa hàng, bao gồm Diệp Tầm Cao đều đi vào, đứng tụ tập lại cùng hành lễ:
– Tiểu nhân bái kiến Tổng Trấn đại nhân, bái kiến Đinh tuần sử!
Bích Nguyệt Phu Nhân cười tủm tỉm phất tay nói:
– Không cần đa lễ, Đinh Quý, bắt đầu đi.
Đinh Quý gật đầu, lấy ngọc điệp ra nhìn Miêu Nghị chằm chằm, hỏi:
– Ngưu đại thống lĩnh, cửa hàng trong phạm vi cai quản của ngươi khống cáo ngươi sau khi thăng nhiệm cưỡng ép bắt buộc các cửa hàng lớn đút lót cho ngươi, có việc này không?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
– Tuyệt đối không có chuyện đó, hoàn toàn là vu oan!
Miêu Nghị bị oan thật, tuy hắn có nhận quà nhưng không hề bắt ép các cửa hàng lớn đút lót.
Đinh Quý đọc nội dung trong ngọc điệp, nghiêng đầu nhìn các vị chưởng quầy ngoài đình:
– Hoàng Lập Hưng Hoàng chưởng quầy, Ngưu đại thống lĩnh không thừa nhận có việc này, ngươi có lời gì để nói?
Lão nhân mập mặc áo vàng đứng ra, chắp tay nói:
– Tuần sử đại nhân, Ngưu đại thống lĩnh đang chối cãi…
Lão nhân áo vàng chưa nói hết Miêu Nghị đã quát lớn ngắt lời:
– Lão tặc đừng nói bậy bạ, muốn vu hãm ta cũng phải lấy chứng cứ ra, không cho phép ngươi ô imiệt bậy bạ!
Miêu Nghị đã đọc lời chứng, biết đám người này không có chứng cứ gì. Đồ tặng cho hắn sớm bị giấu đi nên không thể làm chứng cứ được, nên Miêu Nghị rất là tự tin.
Đinh Quý lạnh lùng liếc quá, mắng thầm: Là ngươi đang thẩm vấn hay ta?
Nhưng có mặt Bích Nguyệt Phu Nhân, nàng tỏ rõ thiên vị hắn nên Đinh Quý khó nói cái gì.
Đinh Quý đành hỏi xuôi theo:
– Hoàng Lập Hưng, ngươi có chứng cứ gì không?
Hoàng Lập Hưng chắp tay nói:
– Tuần sử đại nhân, lúc trước bị ép tặng quà thì tiểu nhị trong cửa hàng của ta từng đi chung, bọn họ có thể làm chứng.
Miêu Nghị chưa chờ được hỏi chuyện đã xen lời:
– Ngươi đang đùa sao? Kêu tiểu nhị trong cửa hàng của ngươi làm chứng? Dưới tay của ta có thể tùy thời chiêu mấy trăm người đến chứng minh ta không hề nhận đồ của các ngươi, có muốn so xem nhân chứng của ai nhiều hơn không?
Đinh Quý cảm giác gã thật là dư thừa, lòng buồn bực nên mặt gã không biểu tình nói:
– Hoàng Lập Hưng, có chứng cứ nào khác không?
Hoàng Lập Hưng nói:
– Tuần sử đại nhân, đại thống lĩnh đang chơi xấu!