“Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô nhất định phải tiếp tục!”
Hoa Anh Kiệt cũng lạnh lùng nói: “Đúng thế, cuộc thi giành ngôi Vương cần phải tiếp tục!”
“Các người…”
Thượng Quan Nhu lập tức nổi giận đùng đùng, cô ta nghiến răng nói: ‘Các người không sợ sẽ mất mạng trong tay cậu Thanh sao?”
Đoàn Vô Nhai cũng lạnh giọng bảo: “Các người đang mua dây buộc mình đó!”
“Ha ha, đợi lát nữa Dương Thanh có còn sức chiến đấu tiếp hay không còn chưa biết đâu, anh †a muốn giết chúng tôi thì cũng phải có năng lực giết được đất”
Diệp Xung cười ha hả rồi nói.
Lúc này, Dương Thanh đã bắt đầu so đấu với gã đàn ông trung niên thần bí kia, mỗi một lần so chiêu với ông ta, Dương Thanh đều sẽ bị đánh bay mấy mét hệt như quả bóng cao su.
Hiển nhiên, gã đàn ông trung niên cao to này còn đang kiêng kị vị cao thủ thần bí nọ, băng không, ông ta đã sớm thẳng thừng xuống tay giết Dương Thanh.
Nhưng dường như Dương Thanh hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn, bị đánh bay một lần, anh lại đứng lên, xông về phía ông ta lần nữa.
“Lưu lão quái, phải chết!”
Dương Thanh gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt đã đỏ rực màu máu.
Gã trung niên kia quả rất mạnh nhưng lại không phải không thể đánh bại, anh có thể nhận ra, sau mỗi lần tấn công của mình, hơi thở võ thuật trên người anh lại tăng mạnh thêm một chút.
Anh còn có thể cảm nhận rõ ràng, đây chính là tác dụng của liều thuốc hoàn mỹ.
Nhưng lần này không như trước đây, khi liều thuốc hoàn mỹ kia phát huy tác dụng, nó vẫn chưa khiến anh mất đi lí trí, cũng không khiến anh cảm thấy đau đớn chỗ nào.
Gã trung niên cao to kia dường như cũng nhận ra điểm này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ông ta muốn ra đòn quyết định nhưng lại sợ vị cao thủ thần bí kia.
“Ranh con, cậu thật sự muốn liều chết với tôi à?”
Sắc mặt ông ta bắt đầu tràn ngập sát khí, trừng mất nhìn về phía Dương Thanh vừa bị đánh bay lại đang lồm cồm bò dậy..