Dương Khai rất ngạc nhiên, tuy nhiên rất nhanh hắn đã hiểu ra. Khi hắn ra tay trên quảng trường, tuy chỉ trong thời gian rất ngắn nhưng ít nhiều cũng đã gây ra động tĩnh. Có lẽ Diệp Tích Quân đã cảm ứng được, nên mới dẫn người của Lăng Tiêu Tông vốn đang ở sâu trong tầng sáu ra ngoài.
Nếu bọn họ đã trở lại, Dương Khai chỉ cần đứng tại chỗ chờ là được rồi.
Một lát sau, một nhóm hơn 200 người dưới sự chỉ huy của Diệp Tích Quân liền hạ xuống trước mặt Dương Khai không xa.
Dương Khai còn chưa kịp quan sát tình hình của Diệp Tích Quân, đã nghe Diệp đại trưởng lão lên tiếng hỏi: – Đã xử lý xong xuôi rồi chứ?
Dương Khai ngẩn ra, bật cười nói: – Đại trưởng lão tin tưởng ta như vậy sao?
Diệp Tích Quân thản nhiên nói: – Ngươi là tông chủ, bổn cung không tin ngươi thì có thể tin ai chứ?
Dương Khai thở dài, gật gật đầu nói: – Xử lý ổn thỏa rồi.
Diệp Tích Quân nhìn về phía quảng trường, khẽ nói: – Mùi máu tanh rất nồng nặc, chắc là chết không ít người hả?
Dương Khai cười lạnh: – Ba nhà Vạn Thú Sơn, Dược Đan Môn, Phiêu Miểu Điện đều toàn quân bị diệt!
Diệp Tích Quân cũng không bất ngờ nhiều, nhưng những người ở sau lưng nàng thì đều tỏ ra hả hê, như thể thù lớn đã được trả rồi vậy.
Lúc trước do bị ba tông môn kia mê hoặc nên mới dẫn đến những cường giả kia đối địch với Lăng Tiêu Tông, khiến Diệp Tích Quân cuối cùng không thể không dẫn người rút lui.
– Tông chủ! Bỗng nhiên Thường Khởi từ sau tiến lên, thi lễ với Dương Khai một cái, nói: – Bẩm tông chủ, sở dĩ đại trưởng lão dẫn chúng ta rút lui không phải là vì chúng ta đánh không lại những tên khốn kia, mà là vì đại trưởng lão sợ chiến đấu sẽ ảnh hưởng đến những đệ tử trong môn. Lực lượng của Lăng Tiêu Tông ta còn mỏng manh, nếu tổn thất sẽ không gượng lại được.
– Ta biết điều đó. Dương Khai mỉm cười.
Thường Khởi ngạc nhiên, tuy nhiên rất nhanh lão đã kịp thời phản ứng, liền không nói thêm gì nữa, cung kính lui về phía sau Diệp Tích Quân.
Đúng là Dương Khai vẫn luôn nghĩ rằng, sở dĩ Diệp Tích Quân rút lui vào sâu trong Lưu Viêm Sa Địa là bởi vì địch nhiều ta ít, dù sao số lượng địch cũng quá đông. Nhưng sau khi hắn thấy được những người này, hắn lập tức suy đoán ra nguyên nhân chính.
Tuy nhân số nhóm người trước mắt này so với lúc hắn rời khỏi Lăng Tiêu Tông ít đi rất nhiều, chỉ còn lại không quá nửa, nhưng nhìn qua cũng không đáng lo ngại. Nếu Diệp Tích Quân thật sự phát huy bản lĩnh của mình, Vạn Thú Sơn, Dược Đan Môn cùng Phiêu Miểu Điện sao có thể đẩy lui được nàng chứ?
Sở dĩ nàng rút lui khi đang còn dư sức, tất cả là vì để chiếu cố cho những người khác trong tông môn.
Có lẽ nàng có thể lấy một địch mười, nhưng những người khác thì không được. Nhất là nhóm đệ tử Hải Khắc gia tộc đi theo Dương Khai sớm nhất, tu vi của những người này đến nay cũng chỉ tới Thánh Vương Cảnh mà thôi.
Nếu Diệp Tích Quân không rút lui, chắc chắn bọn họ sẽ chết không toàn thây.
Nói cách khác, trận chiến đấu đó, nếu Diệp Tích Quân dùng chiến thuật đánh rắn dập đầu, dĩ nhiên Lăng Tiêu Tông sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, nhóm người đang trên quảng trường này tối thiểu cũng phải bỏ mạng hơn phân nửa.
– Nếu tông chủ đã biết, bản cung cũng không có gì phải nói thêm. Diệp Tích Quân khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước.
– Thương thế của Đại trưởng lão sao rồi? Ta đang trở về thì nghe nói ngươi giao thủ cùng hai cường giả Thi Linh Giáo bị thương nặng.
– Ừm, quả thật là bọn họ rất mạnh mẽ, ta lấy một địch hai có chút không phải là đối thủ, nhưng bây giờ đã không có vấn đề gì rồi, chỉ cần tiếp tục tĩnh dưỡng hơn tháng nữa là có thể bình phục.
– Vậy thì tốt, trong tông sẽ có rất nhiều người vào ở ngay bây giờ, đang cần đại trưởng lão điều hành bố trí.
Diệp Tích Quân liếc Dương Khai một cái, rồi hừ lạnh nói: – Ngươi đúng là nhàn rỗi đó.
Dương Khai cười ha ha:
– Đây không phải là thế mạnh của ta mà, hơn nữa, ta đã xa tông môn mất tám năm, thực sự cũng không nắm rõ về tông môn cho lắm.
– Quên đi, đến lúc đó ta an bài là được rồi. Diệp Tích Quân đành phải ôm hết.
Một nhóm hơn 200 người nhanh chóng quay trở về tổng đà.
Khi Dương Khai đưa gần vạn người Nhân Yêu Ma tam tộc từ Huyền Giới Châu đi ra, trấn định như Diệp Tích Quân cũng không khỏi cảm thấy giật mình.
Tuy rằng nàng đã được Dương Khai nhắc nhở trước, biết rằng sẽ có rất đông người tới Lăng Tiêu Tông sinh sống, nhưng không ngờ số lượng lại khổng lồ như vậy.
Hơn nữa tất cả những này người đều được Dương Khai dẫn từ cố hương tới, vấn đề trung thành hoàn toàn không cần phải suy nghĩ.
Nói cách khác, chỉ riêng về mặt nhân số, hiện tại Lăng Tiêu Tông đã nhiều hơn bất kỳ một thế lực nào trên U Ám Tinh! Tất nhiên vẫn không thể so sánh được với Thi Linh Giáo. Hiện tại người thuần phục Thi Linh Giáo càng ngày càng nhiều, gần như có một nửa võ giả trên U Ám Tinh đã rơi vào ma chưởng của đại quân Thi Linh Giáo.
Gần vạn người của cả ba tộc, bố trí như thế nào là một vấn đề hết sức khó khăn.
Nhưng Dương Khai không cần phải bận tâm.
Sau khi Diệp Tích Quân triệu tập cường giả đỉnh cao của ba tộc Nhân Yêu Ma lại, tìm hiểu nhu cầu của bọn họ, rất nhanh nàng đã sắp xếp chỗ ở cho ba tộc trên những ngọn núi khác nhau.
Trên những ngọn núi kia đều có có sẵn nhà cửa và động phủ, ba tộc Nhân Yêu Ma chỉ cần sửa sang lại một chút là có thể ở được.
Về phần những người của Lăng Tiêu Tông thì vẫn ở tại vị trí từng người như cũ không thay đổi.
Chỉ trong vòng một ngày, Diệp Tích Quân đã nhanh chóng sắp xếp xong toàn bộ.
Lăng Tiêu Tông vừa được tiếp nhận thêm mười vạn nguồn máu mới, có thể tượng tượng ra, đến một ngày nào đó nhất định họ sẽ trở thành thế lực xứng đáng với cái tên đệ nhất tông môn trên U Ám Tinh.
Mà sau khi có vạn người gia nhập vào Lăng Tiêu Tông, chín chín tám mươi mốt ngọn núi của Lăng Tiêu Tông vẫn chưa dùng hết một phần năm, những ngọn núi còn lại vẫn vô chủ.
Những cường giả của tông môn khác tới đây tị nạn thèm đỏ mắt, nhưng cũng không thể làm gì.
Hơn nữa, đại đa số bọn họ trước đó đã có lỗi với Lăng Tiêu Tông, tuy rằng hiện tại Dương Khai không truy cứu, nhưng bọn họ vẫn hết sức e dè, chỉ sợ làm gì đó chọc giận hắn sẽ bị đuổi đi.
Mấy ngày kế tiếp, Dương Khai một mình tuần tra trên những ngọn núi này, xem xét tình hình ba tộc Nhân Yêu Ma sau khi được bố trí chỗ ở.
Kết quả dĩ nhiên là rất tốt, ba tộc Nhân Yêu Ma ai cũng hết sức hài lòng đối với nơi này. So sánh với Thông Huyền đại lục, U Ám Tinh nói chung quả thực chính là thiên đường tu luyện của họ, chứ đừng nói chi đến Lăng Tiêu Tông vốn được bố trí ở nơi giàu có nhất trên U Ám Tinh.