– Hừ!
Bụng Miêu Nghị cháy lửa giận, nếu không phải e ngại bối cảnh của đối phương, không thể lật mặt khi không có lý do thì hắn đã làm thịt Diệp Tầm Cao rồi.
Miêu Nghị vòng ra sau hậu đường thì sửng sốt. Vân Tri Thu đứng trong hậu đường vẻ mặt lo âu nhìn hắn, hiển nhiên nàng đã nghe được đối thoại vừa rồi.
Nơi này không có chỗ cho Vân Tri Thu nói chuyện, nàng đi theo Miêu Nghị vào động tiên.
Ngồi trong đình, Vân Tri Thu hỏi:
– Có chuyện gì? Tại sao cấp trên phái người điều tra ngươi?
– Còn chuyện gì nữa, có người theo dõi vị trí thống lĩnh dưới tay ta…
Miêu Nghị kể lại vụ việc.
– Ngươi…
Vân Tri Thu không biết nên nói sao, nàng dở khóc dở cười hỏi:
– Ngươi không muốn làm việc giúp người ta thì nhận đồ làm gì?
Miêu Nghị nói:
– Ta có nhận đồ của người ta hay không chẳng quan trọng, điều quan trọng là chưởng quầy cửa hàng cũng dám chạy tới đây uy hiếp ta, nếu ta cúi đầu thì sau này sao làm đại thống lĩnh Thiên Nhai? Không lẽ đại thống lĩnh như ta mặc cho chưởng quầy cửa hàng bọn chúng bài bố?
Vân Tri Thu khẽ thở dài:
– Tranh việc này có ý nghĩa sao? Ngươi cũng không được lợi gì, còn gây một đống rắc rối. Sao ngươi không đổi góc độ thử nghĩ xem, Nhận một số tử đệ gia tộc dưới tay sau này ngươi làm việc sẽ tiện rất nhiều, để nhóm Phục Thanh tạm nhường vị trí thống lĩnh cũng không sao. Lùi một bước trời cao biển rộng, chờ khi ngươi vực dậy thì sợ gì bên dưới không có vị trí tốt cho bọn họ? Nói rõ ràng với nhóm Phục Thanh thì họ sẽ thông cảm.
Vân Tri Thu rót một ly trà cho Miêu Nghị:
– Ngưu Nhị, nói câu không lọt tai là như cũ, con người của ngươi năng lực ứng biến tốt nhưng thiếu mưu, làm việc không để ý lâu dài. Bây giờ ngươi đắc tội một đám người có bối cảnh, sau này có kẻ kiếm chuyện với ngươi thì làm sao bây giờ?
Câu này đúng là chói tai, Miêu Nghị xụ mặt xuống phẩy tay nói:
– Mưu tính sâu xa là chuyện của loại người như Dương Khánh làm, ta không có bản lĩnh đó. Việc này không cần nàng quan tâm, ta tự có cách ứng đối.
Cạch!
Vân Tri Thu đặt trà xuống bàn cái rầm:
– Ngươi đen mặt với ta làm gì? Ta nói những điều này cũng vì tốt cho ngươi!
Trong bụng Miêu Nghị vốn cháy lửa, hắn xòe hai tay ra, gắt gỏng nói:
– Vậy nàng muốn ta làm sao? Kêu ta đi mời Diệp Tầm Cao về xin lỗi, cúi đầu nhận sai, biểu thị ta ngoan ngoãn nghe lời bọn họ sao? Ta nói cho nàng biết, không thể nào! Có một số việc ta có thể thỏa hiệp, nhưng ta tuyệt đối không cho phép dưới tay có chuyện lấy hạ phạm thượng!
Vân Tri Thu tức giận đứng bật dậy, hai mắt trừng Miêu Nghị. Bây giờ nói gì cũng uộn, hắn đã làm, bây giờ cúi đầu trước Diệp Tầm Cao chỉ tổ chuốc nhục, không thể làm đại thống lĩnh được nữa.
Bị Miêu Nghị mắng làm Vân Tri Thu tức giận xoay người bỏ đi.
Miêu Nghị uống hớp trà kinh ngạc hỏi:
– Nàng đi đâu?
Vân Tri Thu đưa lưng hướng hắn phất tay nói:
– Đi tìm nam nhân nhà nào tốt, lỡ ngươi bị người ta giết thì ta cũng tiện mang các tiểu thiếp của ngươi tái giá!
Nheo mắt nói:
Miêu Nghị dở khóc dở cười, biết nàng chỉ đang dỗi.
Vài ngày sau người nhận được cáo trạng tiến đến điều tra đã tới. Một đoàn ba mươi mấy người, trận thế rầm rộ. Đang lúc Thiên Đình đổi hướng gió nên Thiên Nguyên Hầu Gia hết sức trịnh trọng làm việc này.
Đoàn người đến, Đinh Quý dẫn đội lập tức đến Thủ Thành cung bái kiến Hầu gia phu nhân. Không nói đến họ tra án trên địa bàn Hầu gia phu nhân, ít nhất thân phận của nàng đặt ở đó.
Hậu hoa viên Thủ Thành cung, nơi Bích Nguyệt Phu Nhân thường gặp khách, Đinh Quý khoanh tay đứng.
Chốc lát sau Bích Nguyệt Phu Nhân ôm hồ ly màu hồng, Nhị quản gia Lan Hương và hai tỳ nữ đi cùng chậm rãi bước tới.
Đinh Quý cúi đầu chắp tay chào:
– Đinh Quý tham kiến phu nhân!
Bích Nguyệt Phu Nhân lên tiếng:
– Miễn lễ!
Bích Nguyệt Phu Nhân ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi:
– Đinh Quý từ xa chạy đến đây có chuyện gì?
Rõ ràng biết còn cố hỏi! Đinh Quý thầm nhủ, gã không tin Bích Nguyệt Phu Nhân không biết gì.