– Làm phiền.
Rời khỏi dinh thự của đại thống lĩnh, bước chân Từ Đường Nhiên nhẹ nhàng hơn. Sự việc qua đi, xem ra đại thống lĩnh vẫn xem gã là người mình. Từ Đường Nhiên hiểu ý đại thống lĩnh, miễn không qua mặt đại thống lĩnh thì đại thống lĩnh sẽ không chặn đường kiếm tiền của gã, chẳng qua cách phát tài của gã không đúng. Sau này làm việc phải suy nghĩ kỹ càng hơn, không thể lộ ra sơ hở gì.
Lòng Từ Đường Nhiên thoải mái, đại thống lĩnh đã xem gã là người mình thì sau này cuộc sống sẽ dễ chịu, vị trí gã ngồi càng vững chắc.
Đã kiếm được một mớ, Từ Đường Nhiên ca hát đi về.
Miêu Nghị đi vào động tiên.
Vân Tri Thu nhìn sắc mặt Miêu Nghị hơi bất đắc dĩ, hỏi:
– Sao vậy?
Miêu Nghị kể chuyện tốt Từ Đường Nhiên đã làm, Vân Tri Thu nghe xong không biết nên nói cái gì.
Vân Tri Thu khẽ thở dài:
– Hoàn cảnh chung của Thiên Đình là thế, khiển trách một Từ Đường Nhiên không có tác dụng. Nếu ngươi thật sự có lòng muốn thay đổi thì chờ khi ngươi có năng lực hoàn toàn xoay chuyển nó. Ngươi vừa mới thượng nhâm không lâu, căn cơ còn thấp, nếu khai đao người bên cạnh mình chẳng những không giải quyết được vấn đề gì còn bị người ta nói, khiến người người bên cạnh lục đục nội bộ. Ngưu Nhị, ngươi phải hiểu rằng người làm việc lớn không thể làm theo yêu thích cá nhân được. Bên cạnh cần có một sộ kẻ trộm gà bắt chó, những người có đủ loại sử dụng mới trợ giúp ngươi không gì làm không được. Chờ khi thành công, nếu ngươi muốn thay đổi thì không ngại thỏ chết làm thịt chó, chim bay hết bẻ cung.
Miêu Nghị không đụng vào Từ Đường Nhiên là vì tình cảm, dù gì cùng nhau trải qua sống chết, hắn không muốn vừa gặp chuyện đã làm việc tuyệt tình. Không thì bên đường cướp nữ nhân, còn làm ra việc này, đổi lại người khác Miêu Nghị đã sớm giết tiểu nhân tồi tệ này. Hắn không ngờ Vân Tri Thu nghĩ xa như vậy.
Miêu Nghị hơi lặng im, lắc đầu nói:
– Ta không định làm gì hắn, chỉ cảnh cáo mấy câu.
Mới nói xong giọng Bảo Liên thi pháp từ bên ngoài truyền đến:
– Đại thống lĩnh, Diệp Tầm Cao Diệp chưởng quầy của tiệm Thất Tình cầu kiến.
Miêu Nghị vụt ngoái đầu, gằn giọng:
– Còn dám tới!?
Miêu Nghị thi pháp quát ngay:
– Cho mời!
Trong động tiên không thi pháp thì thanh âm không thể ra vào.
Vân Tri Thu đứng lên hỏi:
– Có chuyện gì? Sao thái độ như có thù vậy?
Miêu Nghị bỏ lại một câu, rời khỏi động tiên:
– Có người xem ta như cục đất sét dễ xoa nắn, ta đi gặp trước, quay về nói chuyện!
Vân Tri Thu do dự một lúc cũng ra ngoài theo.
Miêu Nghị ngồi trên ghế chính ngay đại sảnh, bày ra uy nghi của đại thống lĩnh.
Chốc lát sau một nam nhân trung niên nhỏ gầy mặt trắng không râu vén vạt áo trường sam màu xám bước qua ngưỡng cửa, đi theo sau lưng Bảo Liên vào.
Thấy Miêu Nghị, người đó vui vẻ chắp tay chào:
– Diệp Tầm Cao bái kiến đại thống lĩnh!
Miêu Nghị mỉm cười nói:
– Diệp chưởng quầy không lo buôn bán cứ chạy tới chỗ của ta làm gì?
Miêu Nghị không có ý mời người ta ngồi, càng không kêu bưng trà lên đãi khách.
Diệp Tầm Cao vốn muốn khách sáo chút nhưng thấy thái độ đó của Miêu Nghị thì cũng ưỡn ngực, hếch cao cằm tự động đi sang bên cạnh ngồi xuống.
Bảo Liên xoe tròn mắt, thật là không thèm để đại thống lĩnh vào mắt. Bảo Liên định quát mắng nhưng Miêu Nghị giơ tay ngăn lại.
Diệp Tầm Cao thấy thế cứ nghĩ Miêu Nghị chịu thua, thầm khinh thường.
Diệp Tầm Cao ngồi trên ghế chắp tay thưa:
– Đại thống lĩnh, không có chuyện gì khác, vẫn là việc lần trước nói. Điệt tử Tra Nhân Tuấn của phu nhân Thiên Mão Tinh Quân muốn hiệu lực cho Thiên Đình, thành tâm muốn đi theo đại thống lĩnh. Tinh Quân phu nhân có nghe uy danh của đại thống lĩnh, hết sức khen ngợi, không thì tiểu nhân cũng không dám đến quấy rầy đại thống lĩnh. Xin đại thống lĩnh cho Tra Nhân Tuấn một cơ hội.
Cái gọi là Thiên Mão Tinh Quân ý chỉ một trong ba mươi sáu tinh quân.
Thiên Đình có bốn đại thiên vương, mười hai lộ nguyên soái, ba mươi sáu tinh quân, bảy mươi hai hầu. Mười hai lộ nguyên soái gồm có tử, sửu, dần, mão, thần, tị, ngọ, vị, thân, dậu, thú, hợi. Ba mươi sáu tinh quân là đằng trước mười hai lộ thêm ‘thiên địa, nhân’. Ví dụ Diệp Tầm Cao nói Thiên Mão Tinh Quân là chữ ‘thiên’ ghép với ‘mão’.
Miêu Nghị cười xòa:
– Nguyện ý hiệu lực cho Thiên Đình là việc tốt, ta không dám không nể mặt Tinh Quân phu nhân. Vẫn câu cũ, chỉ cần chịu đến thì sẽ không bạc đãi. Tùy tiện chọn chức vị thiên tướng bên dưới trong bốn thành đi.
Đùa sao! Làm thiên tướng thì có gì hay, không làm thống lĩnh thì đâu có thịt mỡ vớt vát? Vậy khăng khăng đòi đến Thiên Nhai làm gì?
Diệp Tầm Cao thầm hừ lạnh, mặt vẫn cười toe nói:
– Đại thống lĩnh, năng lực của Tra Nhân Tuấn đủ để đảm nhiệm chức thống lĩnh một khu, làm thiên tướng hơi không trọng dụng nhân tài, xin đại thống lĩnh khai ân nhiều cho.