Ngay sau đó, anh ta lập tức quay sang báo với Giang Nghĩa: “Phó chủ tịch Giang, gia chủ nhà họ Đàm gọi tới muốn nói chuyện với anh.
Bây giờ, Thường Hướng Đông cực kỳ nhún nhường trước Giang Nghĩa, đó là một chuyện trước đây chưa từng xảy ra, khiến ai nhìn thấy cũng nổi da gà, dù có là Lưu Cảnh Minh thì cũng không được anh ta đối đãi nhún nhường như thế.
Không phải vì lý do gì khác, chỉ vì thực lực mà Giang Nghĩa đã thể hiện thực sự đã doạ anh ta chết khiếp.
Giang Nghĩa bước tới cầm lấy ống nghe.
“Alo?”
Tiếng cười sảng khoái của Đàm Vĩnh Thắng từ đầu bên kia truyền tới: “Hahahahaha, tôi đã nghe chuyện trong buổi triển lãm rồi, nhóc con được lắm!”
Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, công ty khoa học kỹ thuật Trọng Môn chẳng có gì đáng sợ.’ “Haha, nếu cậu đã nắm được nhiều manh mối như vậy thì sao không sớm nói rõ với tôi? Khiến tôi hiểu lầm cậu.”
“Có vài việc, nếu giải thích rõ ràng thì có thể sẽ dân đến kết quả xấu.”
“Chẳng lẽ cậu sợ tôi bán đứng cậu sao?”
“Chỉ là đề phòng thôi.”
Đàm Vĩnh Thắng cười lớn: “Nhóc con, cậu đủ nghịch đấy. Lần này cậu làm tốt lắm, bên Trọng Môn muốn xoay người cũng khó rồi. Nói đi, cậu muốn phần thưởng gì, tôi đều sẽ đáp ứng.”
Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Thật sao? Vậy tôi muốn trở thành người thừa kế hàng thật giá thật của công ty.”
“Chuyện này…” Đàm Vĩnh Thắng trầm mặc vài giây rồi nói: “Cậu cũng dám nói đấy, được, ít nhất là tôi đã công nhận cậu rồi!
Còn cậu có thể đấu lại Lưu Cảnh Minh hay không thì phải dựa vào năng lực của cậu.
“Dử SỨc”
Tít tít, nói xong Giang Nghĩa liền cúp máy, vẫn hệt như lúc trước, không nể mặt gia chủ nhà họ Đàm gì cả.
Nếu đổi lại là người khác thì chắc Đàm Vĩnh Thắng đã lập tức đuổi cổ đi rồi.
