Ánh mắt của hắn sáng ngời, quét về phía hư không, chỉ thấy trong hư không như ẩn như hiện rất nhiều tồn tại cổ xưa đột nhiên ngay ngắn hướng biến mất, trong này đa số là đối đầu lúc trước của hắn, thấy hắn quanh thân dị tượng, liền biết rõ mình không phải là đối thủ, lúc này biến mất.
– Huyền Thiên giáo chủ này tu thành Thần Tôn, trở nên càng cường đại hơn rồi, không thể tới tranh phong…
Nguyên một đám tồn tại cổ xưa tư duy ở giữa không trung va chạm, thấp giọng nói.
Vị Thần Nhân này đi đến kim quang đại đạo, hướng bảo liễn hương xa đi đến, bọn người Liệt Thiên Ma Chủ, Huyễn Dương Thần Tôn, Thanh Hư Thần Chủ nhao nhao đi theo tả hữu.
Đô Thiên thần giới hơn hai mươi vạn Thần Ma cùng một chỗ khom người thi lễ, thanh âm chấn động thiên địa, vang vọng vũ trụ hư không:
– Cung nghênh Huyền Thiên Thánh giáo chủ!
Thần nhân kia tới bên cạnh xe, Nhạc Ấu Nương đang muốn vén rèm xe lên, đột nhiên hư không chấn động, một vị đạo đồng cất bước đi tới, cao giọng nói:
– Huyền Thiên giáo chủ dừng bước, lão gia nhà ta Đạo Vương, có pháp chỉ cho ngươi!
Thần Nhân kia đúng là Giang Nam, nghe vậy dừng bước lại, đạo đồng kia bá một tiếng triển khai Đạo Vương ý chỉ, chỉ thấy thần văn hiển hiện, lên lớp giảng bài bốn chữ “An phận thủ thường”.
Giang Nam tức cười, tiếp được Đạo Vương ý chỉ, giao cho Tịch Trọng ở một bên.
Đạo đồng kia thi lễ, quay người thối lui.
– Quả nhiên, Đạo Vương biết rõ cái thằng này xuất quan, sai người đến gõ hắn rồi!
Trong hư không có đối thủ cũ của Giang Nam hưng phấn nói.
Giang Nam đang muốn leo lên hương xa, đột nhiên lại có ma khí hiện lên, hóa thành một phiến ma vân. Bên trong Ma Vân rất nhiều Ma Thần hàng lâm, ôm lấy một vị đạo đồng chạy như bay mà đến. Đạo đồng kia cao giọng nói:
– Huyền Thiên giáo chủ dừng bước! Lão gia nhà ta Lan Lăng Thần Hoàng có pháp chỉ cho ngươi!
Giang Nam dừng bước, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo đồng kia đem ý chỉ của Lan Lăng Thần Hoàng triển khai, thượng diện là một bức họa, họa chính là ba con thuyền, một thư sinh trẻ tuổi dài ra ba cái chân, rất là quái dị đứng ở trên ba con thuyền, bất quá ba con thuyền khoảng cách quá lớn. Đem tuổi trẻ thư sinh này xé thành ba múi.
Bên cạnh nức họa cũng có bốn chữ, ghi là “Không nên gây chuyện”.
Giang Nam thu Lan Lăng Thần Hoàng ý chỉ, cũng giao cho Tịch Trọng, để cho Tịch Trọng cất kỹ.
– Giáo chủ, đã lâu không gặp!
Đột nhiên một tiếng cười to truyền đến, chỉ thấy một đầu lâu cực lớn đỉnh phá hư không, hai cái sừng cao ngất ở giữa thiên địa, hai con ngươi như là Luyện Ngục, trong đó có Liệt Hỏa vô biên thiêu đốt, thần uy ma uy bá đạo vô cùng.
– Đó là hung thần Chiến Thiên Ma Quân!
Có người thất thanh nói.
Chiến Thiên Ma Quân nhìn về phía Giang Nam, thanh âm chấn động:
– Giáo chủ, ta phụng Huyền Đô cổ tiên chi mệnh. Đến đây nói cùng ngươi một câu. Huyền Đô nói, chớ có tìm ta! Cáo từ, hôm nào tìm ngươi chơi đùa!
Đầu lâu của Chiến Thiên Ma Quân biến mất, để cho trong hư không không biết bao nhiêu tồn tại âm thầm hưng phấn:
– Khá lắm, Huyền Thiên giáo chủ xuất quan, đầu đàn của tam đại thế lực đều đi ra gõ hắn rồi, Đạo Vương để cho hắn an phận thủ thường, Lan Lăng Thần Hoàng muốn hắn không nên gây chuyện, còn trào phúng hắn chân đạp ba thuyền, mà Huyền Đô cổ tiên thì không muốn cùng hắn có dính dấp. Lần này Huyền Thiên giáo chủ có thể nói là đem tam đại thế lực đắc tội không còn một mảnh, còn có người nào có thể bảo vệ hắn?
– Hắn đắc tội người cũng không ít, đều là nhân vật cực kỳ lợi hại, ví dụ như mấy Thần Đế phân thân, là bị hắn thả ra Huyền Đô cổ tiên hại chết đấy!