Cấp dưới của bọn họ lập tức sơ tán đám người, Laura đỡ lão gia Rết đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Giang Nghĩa, Laura hung hăng trợn mắt lườm anh: “Giang Nghĩa, đầu tiên là anh giết em trai của tôi, bây giờ lại làm hại ba nuôi tôi phun máu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính hai món nợ này với anh, anh chờ đó cho tôi.”
Nói xong, cô ta đỡ lão gia Rết rồi vội vàng rời đi.
Giang Nghĩa bình tĩnh như nước.
Mặc dù lão gia Rết và Weiss có kết cục đó đúng là có liên quan đến Giang Nghĩa, nhưng nguyên nhân căn bản vấn là do bản thân bọn họ.
Giang Nghĩa có phần vô tội.
Nhưng không sao hết, cho đến bây giờ chiến thần Tu La vốn không phải là một người sợ phiền phức.
Cô muốn tính sổ à?
Chờ cô đó.
Thường Hướng Đông đứng một bên ngơ ngác nhìn những gì vừa mới xảy ra giống y như là một bộ phim.
Anh ta còn tưởng là lão gia Rết sẽ sỉ nhục Giang Nghĩa một trận cho ra trò, sau đó công ty đuổi Giang Nghĩa ra khỏi cửa, kết quả hướng gió thay đổi, Giang Nghĩa chẳng có chuyện gì xảy ra, ngược lại là lão gia Rết lại trở thành bên bị tổn thương.
Lần này, khoa học kỹ thuật Trọng Môn ngã quá sâu, có lẽ là không thể vực dậy được trong một khoảng thời gian ngắn.
Chỉ là…
Thường Hướng Đông rất tò mò tại sao Giang Nghĩa có thể nắm rõ kế hoạch của lão gia Rết trong lòng bàn tay, giống như là đã đặt camera bên cạnh lão gia Rết, theo dõi nhất cử nhất động của lão gia Rết.
Lần này, rốt cuộc Thường Hướng Đông cũng đã ý thức được sự phi thường của Giang Nghĩa.
Chắc chắn là bình thường người này toàn giả vờ ngây ngốc, những hành động mà anh làm ra là vì để đánh lừa đối thủ.
Thường Hướng Đông võ vỗ ngực, trong lòng cảm thấy hoảng sợ.