Dương Khai hừ lạnh:
– Ta chỉ muốn biết, Lăng Tiêu Tông ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Phong Bà Tử quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, tất cả người chạm vào ánh mắt của bà ta đều cụp mắt xuống, hiển nhiên không dám làm người đối thoại với Dương Khai, Phong Bà Tử lộ vẻ ảm đạm, thê lương nói: – Dương tông chủ! Chuyện này nói ra rất dài dòng, nhưng chúng ta cũng là bị bức không có biện pháp!
– Xem ra tiền bối vẫn còn muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta! Dương Khai cười nói tà ác, một thân thánh nguyên có dấu hiệu bắt đầu vận chuyển.
Phong Bà Tử biến sắc mặt, vội vàng lui về sau, bày ra tư thế nghênh địch.
– Để ta nói cho tông chủ biết rốt cuộc Lăng Tiêu Tông xảy ra chuyện gì! Đúng lúc này, từ cách đó không xa truyền đến một thanh âm hùng hậu, Dương Khai nghe có hơi quen tai, quay đầu nhìn lại liền thấy một lão già mặt đen như than từ bên kia sãi bước đi tới.
Bên cạnh lão già, còn đi theo một người trung niên chừng hơn 40 tuổi, như hình với bóng. Đi tới trên quảng trường, người trung niên này vừa thấy tử thi ngổn ngang đầy đất, âm thầm kinh hô một tiếng.
Thầy trò Nhan Bùi của Tụ Bảo Lâu!
Dương Khai đã từng quen biết với lão già mặt đen danh xưng là Đấu giá sư này, biết lão có quan hệ không tệ với Tiền Thông, cho nên trong lòng tuy rằng vẫn còn căm tức, nhưng cũng cố kiềm chế gật gật đầu nói: – Thì ra là Nhan lão tiên sinh!
– Dương tông chủ khách sáo rồi! Để Nhan mỗ nói cho tông chủ biết nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Lão mặt đen Nhan Bùi ôm quyền, ngược lại cũng sảng khoái, liền nói ra liên tục hết thảy những gì mình biết, Dương Khai nghiêm túc lắng nghe…
Hai năm trước, Thi Linh Giáo ngang trời xuất thế, thế lực giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn!
Rất nhiều tông môn cùng gia tộc đều bị đuổi tận giết tuyệt, nhổ cả gốc rể, mà các tông môn nổi danh kia đều là đối thủ trọng điểm chiếu cố của Thi Linh Giáo.
Ở trước mặt võ lực cùng nhân số cường đại, trên cơ bản không có bất kỳ một thế lực nào trên U Ám Tinh có thể ngăn cản.
Ảnh Nguyệt Điện, Phiêu Miểu Điện, Lưu Ly Môn, Càn Thiên Tông, Vạn Thú Sơn, Dược Đan Môn… lần lượt bị diệt, tử thương vô số.
Lăng Tiêu Tông nhờ có vị trí địa lý đặc thù, Thi Linh Giáo cũng không có biện pháp xâm nhập.
Lúc Dương Khai không có mặt, Diệp Tích Quân trông coi Lăng Tiêu Tông, cũng không có ngồi xem không quản chuyện trên U Ám Tinh, xuất phát từ đạo nghĩa nên Diệp Tích Quân thường xuyên phái cao thủ tông môn đi cứu viện các tông môn kia.
Diệp Tích Quân còn đích thân ra tay.
Chỉ có điều tuy rằng Lăng Tiêu Tông thực lực không yếu, nhưng đối mặt với Thi Linh Giáo một con quái vật lớn như vậy, mọi cách chi viện cũng có vẻ như muối bỏ biển, chẳng những làm cho thực lực bản thân tổn thương lớn, cũng không thể cứu vãn thế cục.
Cuối cùng bất đắc dĩ phải mở rộng cửa Lăng Tiêu Tông, đón nhận võ giả chạy nạn.
Dương Khai cảm ứng được hơn một ngàn người kia, chính là vì nguyên nhân này đi tới Lăng Tiêu Tông.
Vào Lăng Tiêu Tông, những người này cảm giác giống như bỗng nhiên từ địa ngục đi tới thiên đường, chênh lệch to lớn như thế nên mỗi người đều vô cùng mừng rỡ!
Ở bên ngoài, bọn họ phải mọi lúc mọi nơi lo lắng Thi Linh Giáo đuổi giết, ngay cả trị thương đều không thể yên tâm, lúc nào cũng phải đề phòng, nhưng khi vào bên trong Lăng Tiêu Tông, có Tam Viêm Hỏa Hoàn bảo vệ, hoàn toàn không cần quan tâm những thứ này nữa, bọn họ có thể cực kỳ thư thái an ổn ở nơi này, cho dù phía ngoài trời long đất lở, cũng không ảnh hưởng mảy may tới trong này.
Huống chi, linh khí thiên địa bên trong Lăng Tiêu Tông cũng là nồng đậm nhất trên U Ám Tinh, cho dù là Tinh Đế Sơn, cũng không bằng một ngọn núi nhỏ yếu nhất trong Lăng Tiêu Tông.
Bọn họ thật sâu ưa thích nơi này!
Trước kia không người nào biết được tình huống bên trong Lưu Viêm Sa Địa, nhưng sau khi Diệp Tích Quân đón nhận bọn họ tị nạn, bọn họ mới phát hiện, nơi này quả thực chính là một bảo địa tràn ngập dầu mỡ!
Một bảo địa như thế ai mà không mơ ước?
Mỗi một võ giả tông môn đều vô cùng hâm mộ ghen tỵ đối với Lăng Tiêu Tông.
Nếu chỉ như thế cũng thôi đi, bọn họ còn không có ngu xuẩn đến mức mới vừa được đón nhận liền trở mặt đối nghịch cùng Lăng Tiêu Tông.
Chỉ có điều sau đó lúc Diệp Tích Quân muốn bọn họ cùng theo mình đi ra ngoài, trước nghĩ cách cứu viện các thế lực khác, tức thì tình huống có thay đổi.
Bọn họ thật vất vả mới đi tới nơi này, nhặt về một cái mạng, sao còn nguyện ý đi ra ngoài lần nữa, sao còn muốn trải qua những ngày lo lắng hãi hùng như trước!
Cho nên không có người của tông môn nào phối hợp.
Ngược lại bọn họ còn lo lắng thái độ và cách hành động của mình sẽ chọc cho Diệp Tích Quân nổi giận, e sợ sẽ bị đuổi ra ngoài.
Kết quả sau một phen mưu đồ bí mật, bọn họ lại tiên hạ thủ vi cường, ở bên trong Lăng Tiêu Tông nổi lên náo loạn lớn.
Lăng Tiêu Tông từ sau khi thu nhận các cường giả Tinh Đế Sơn, thực lực tuyệt đối không yếu, nhưng trong hai năm qua rất nhiều cao thủ đều chết trận ở bên ngoài, còn sống trở về gần như ai cũng mang thương tích, thực lực giảm nhiều, làm sao có thể địch nổi chiến lực liên thủ của các tông môn đỉnh cao trên U Ám Tinh?
Diệp Tích Quân chỉ đành phải dẫn người Lăng Tiêu Tông, vừa đánh vừa lui, một đường thối lui vào chỗ sâu nhất của Lưu Viêm Sa Địa.
Chuyện này phát sinh cũng đã qua hai tháng trước.
Nhóm người Diệp Tích Quân rút lui, đám người này dĩ nhiên là tu hú chiếm ổ bồ các, chiếm cứ tổng đà Lăng Tiêu Tông.
Tuy rằng bọn họ cũng rất lo lắng sau khi Diệp Tích Quân dưỡng lành thương thế sẽ phản công, nhưng cùng so sánh, bọn họ càng sợ Thi Linh Giáo vây quanh ở bên ngoài Lưu Viêm Sa Địa hơn.
Ở trong này tối thiểu còn có thể kéo dài mạng sống, nhưng nếu rời Lăng Tiêu Tông, kết quả chỉ có một đường chết.
Cho nên ngay cả trong lòng bất an, bọn họ vẫn từng người chiếm cứ khu vực tốt, ở lại trong tổng đà Lăng Tiêu Tông…
– Chuyện chính là như vậy! Lão mặt đen Nhan Bùi sau khi nói xong, liền không lên tiếng nữa.
Nhưng Nhậm Thiên Thụy đồ đệ của lão, có danh xưng là tiểu mặt đen lại há miệng giải thích: – Tụ Bảo Lâu ta không có tham gia chuyện này, cũng có một số thế lực khác không có tham gia!
Dương Khai nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: – Cho dù các ngươi không có tham gia, cũng không có ngăn lại đúng không?
Nhậm Thiên Thụy sắc mặt trắng nhợt, ngập ngừng nói: – Chúng ta báo tin cho Diệp đại trưởng lão!
– Vậy có phải bổn tông chủ nên cảm tạ các ngươi hay không! Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn…