Loại thứ nhất không quá có khả năng, tuy rằng lúc ban đầu nhân số của Lăng Tiêu Tông không nhiều lắm, thực lực tốt xấu lẫn lộn, nhưng từ khi thu phục người của Tinh Đế Sơn, nhân số Lăng Tiêu Tông mặc dù không nhiều lắm, cũng không phải trái hồng mềm có thể tùy tiện bóp nặn.
Chỉ bằng vào những người trước mắt, nếu muốn giết hết Diệp Tích Quân bọn họ, có chút không thực tế.
Như vậy còn lại cũng chỉ có khả năng thứ hai, Diệp Tích Quân đã mang mọi người Lăng Tiêu Tông rút lui vào chỗ sâu nhất trong Lưu Viêm Sa Địa! Nơi đó là chỗ Dương Viêm đang ngủ say, phía ngoài còn có một tầng Tam Viêm Hỏa Hoàn bảo vệ, không người nào có thể đi vào!
Dương Khai không biết vì sao Diệp Tích Quân phải làm ra lựa chọn này, nhưng có lẽ cũng có nỗi khổ nào đó.
Ngay lúc hắn phóng thần niệm ra ngoài, trong đầu xoay chuyển ý nghĩ, bỗng nhiên có một lão nhân tiên phong đạo cốt vượt qua đám người, ngưng trọng ôm quyền nói:
– Dương tông chủ! Lão phu là Lý Kiến Minh đại trưởng lão Dược Đan Môn! Dương tông chủ đường xa trở về, nói vậy rất cực khổ, không ngại trước nghỉ ngơi một chút, mọi người nói về chuyện này, như thế nào?
Dược Đan Môn! Tông môn này trên U Ám Tinh cũng là một thế lực danh tiếng không yếu, nguyên nhân không gì khác, đệ tử tông môn này giỏi về luyện đan, địa vị giống như Dược Vương Cốc ở thế giới Trung Đô năm đó, Dược Đan Môn cũng có địa vị đặc thù trên U Ám Tinh.
Dược Đan Môn có năm vị trưởng lão, tất cả đều là luyện đan sư Hư cấp hạ phẩm, trên U Ám Tinh đúng là nhân tài cực kỳ quý báu. Mặc dù như Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông năm đó, gặp năm người này cũng phải vô cùng cung kính, không dám thất lễ chút nào.
Lý Kiến Minh thân là đại trưởng lão Dược Đan Môn, là nhân vật lớn vang danh trên U Ám Tinh, ngồi ngang hàng với tông chủ các thế lực lớn.
Hắn tự nhiên là có tư cách đứng ra nói chuyện.
Lúc lão già này nói chuyện, tay vuốt chòm râu hoa râm, vẻ mặt tươi cười nhìn Dương Khai, ý đó dường như muốn nói: hãy nể mặt lão phu một chút vân vân…
Dương Khai chỉ lạnh nhạt nhìn lão rồi lạnh lùng nói: – Còn lại nửa chén trà nhỏ, nếu các ngươi muốn so kiên nhẫn với bổn tông chủ, bổn tông chủ vui lòng bồi tiếp. Sau thời gian quy định có phát sinh điều gì, bổn tông chủ sẽ không bảo đảm cho các ngươi!
Sau khi nói xong, Dương Khai nhe răng cười, lộ ra một miệng răng trắng tinh, như một đầu mãnh thú.
Lý Kiến Minh biến sắc, căm tức nói: – Dương tông chủ có phải có chút bất cận nhân tình hay không? Chúng ta tới trước đón tiếp, Dương tông chủ không nể tình còn chưa tính, lại còn nói ra câu nói không để ý tới đại nghĩa của Nhân tộc như thế, không sợ sẽ rước họa vào thân sao?
Dương Khai nhìn Lý Kiến Minh nói với ánh mắt lạnh lẽo, như đao như kiếm, bức người.
Lão già này mặc dù là luyện đan sư Hư cấp, nhưng tu vi bản thân không tính là cao, chỉ có Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi, lại có phần không chịu nổi ánh mắt của Dương Khai lui về phía sau hai bước.
Cũng may Dương Khai cũng không có ý định chưa hỏi rõ nguyên do đã đánh chết lão, nếu không nhất định Lý Kiến Minh đã bị thương nặng.
– Thật can đảm! Đường Phúc Thủy bỗng nhiên quát to một tiếng, trong mắt lộ ra tia sáng hung dữ: – Lại dám ra tay với Lý trưởng lão, tiểu tử ngươi quả thực không biết tôn trưởng, uổng công ngươi thân là chủ một tông, lại chỉ biết làm theo ý mình. Cũng được, lão phu phải ra tay giáo huấn ngươi một phen, để sau này ngươi biết nên đối xử với người lớn như thế nào!
Đường Phúc Thủy quát xong, bùng phát một thân thánh nguyên.
Thánh nguyên của hắn hẳn là thuộc tính hỏa, sau khi vận chuyển cả người đều bốc cháy hừng hực, thoạt nhìn giống như một quả cầu lửa, thanh thế khiếp người.
Hắn chỉ vươn tay chụp một cái, trong hư không liền xuất hiện một cây chùy to lớn cháy bùng ngọn lửa, hung hăng bổ xuống chỗ Dương Khai đang đứng.
Đổi lại bất kỳ là một Phản Hư Cảnh nào, chỉ sợ đều không thể dễ dàng ứng phó với cây cự chùy lửa này, đây chính là một kích toàn lực của điện chủ Phiêu Miểu Điện.
Ngay cả ba người Dương Tu Trúc, Sở Hàn Y cùng Lâm Ngọc Nhiêu đứng ở phía sau Dương Khai im lặng không lên tiếng, đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, Dương Tu Trúc lại nhảy tới trước một bước, chuẩn bị ra tay chống đỡ.
Dương Khai đưa tay ngăn lão lại, cười to nói: – Tốt, tốt, tốt! Cuối cùng đã có người không nhịn được ra tay, nếu ngươi tự mình muốn chết, thì không trách được bổn tông chủ!
Dứt lời, Dương Khai lại tại chỗ nhảy lên, thần sắc dữ tợn nghênh đón hướng cây cự chùy lửa kia.
Đầy cõi lòng mong đợi trở về Lăng Tiêu Tông, bỗng nhiên phát hiện tông môn tự mình cực khổ tạo dựng nên lại bị một đám người hoàn toàn không liên hệ chiếm cứ, môn nhân đệ tử cùng bằng hữu của mình một người đều không ở đây, Dương Khai đã sớm một bụng căm tức.
Bất quá trước khi chưa hiểu rõ nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng chỉ chọn lựa cố nén phẫn nộ trong lòng, dùng lời nói trao đổi với đám người này.
Tuy rằng không quá có khả năng, nhưng vạn nhất trong đó có chuyện hiểu lầm gì thì sao?
Nhưng không nghĩ tới, sự nhân từ của mình bị người khác coi thành yếu đuối, còn có người ngu xuẩn đến mức lao vào chịu chết!
Cơn tức giận của Dương Khai hoàn toàn bùng phát.
– Muốn chết! Đường Phúc Thủy cười lạnh, thấy Dương Khai lại dùng tay không, với thân thể nghênh tiếp sát chiêu của mình, chẳng những hắn không có thu lại lực đạo, ngược lại còn tăng thêm thánh nguyên trút ra.
Trong khoảnh khắc, cây cự chùy lửa kia liền nới rộng ra một vòng, uy thế càng thêm mãnh liệt.
Vô số người mí mắt co giật, biến sắc nhìn Dương Khai đón đỡ cây cự chùy, tâm tư không giống nhau.
Bóng người nhìn thật nhỏ bé cùng cây chùy lửa to lớn kia rốt cục đụng vào nhau, ngay sau đó, Đường Phúc Thủy biến sắc mặt, nhưng lại không tự chủ bay vọt ra phía sau, dường như gặp phải đòn đánh nghiêm trọng gì đó.
“Rầm…” Một thân thánh nguyên tinh thuần từ cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, cộng thêm cây cự chùy do bí thuật ngưng luyện ra kia, không ngờ ở giữa không trung vỡ nát tan, biến thành vô số mảnh vỡ, đốm lửa bắn ra tung tóe.
Bóng Dương Khai từ trong thoát ra, bùng phát ra một thân sát khí cùng cơn phẫn nộ gần như ngưng đọng thành thực chất, hóa thành một luồng sáng vọt tới trước mặt Đường Phúc Thủy.
Ngay lúc hắn nhìn chăm chú không thể tin, Dương Khai tung ra một quyền, hung hăng nện xuống.
Đường Phúc Thủy phản ứng ngược lại cũng thật nhanh, đối mặt với một quyền kia, hắn liều mạng thúc giục thánh nguyên tạo thành một màng phòng hộ ở bên ngoài cơ thể, đồng thời mở rộng Thế tràng của bản thân, định chạy thoát khỏi chỗ đứng.
Nhưng Thế tràng của hắn vừa mới rời ra bên ngoài cơ thể, lại giống như gặp phải thiên địch tấc tấc bể nát, liên đới tới thân thể của hắn cũng bị cố định tại chỗ, không khí bốn phía như ngưng đọng lại, làm cho hắn không thể động đậy.
Đầu quyền của Dương Khai nhanh chóng phóng lớn trước mí mắt của hắn.
Không có dao động thánh nguyên, nhưng đầu quyến này lại cuốn theo một khí tức tử vong, quả đấm chưa tới, Đường Phúc Thủy đã cảm giác được thánh nguyên hộ thân của mình bắt đầu bể nát, da mặt đau rát.
– Không!
Đường Phúc Thủy hoảng sợ hét to, thời khắc này hắn không còn có mảy may phong thái của người chủ một điện, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, chỉ muốn được sống.
“Ầm…” Một quyền của Dương Khai đánh ngay trên mặt của hắn…