“Nếu bản thể tới, huynh sẽ giết ta sao?”, Cơ Tuyết Băng cắn răng, lần đầu tiên ngước lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành.
“Có giết không thì ta không biết, nhưng trói muội một lần nữa là điều chắc chắn”, Diệp Thành nói xong, lấy một viên linh quả trên bàn rượu cho vào miệng, trông như tên lưu manh vô lại.
Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Mặc dù là đạo thân nhưng cũng có ký ức tương thông với bản thể, ngày đó Diệp Thành trói cô ta đòi Chính Dương Tông tiền chuộc, làm náo loạn cả Đại Sở, bây giờ lại nghe thấy lời này, cô ta cảm thấy rất kỳ lạ.
So với cô ta, cao thủ ở bốn phía cũng có vẻ mặt khác lạ, họ khẳng định tên vô sỉ Diệp Thành này chuyện gì hắn cũng làm ra được.
“Muội có biết không, không lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường đấy”, Diệp Thành dốc cạn chén rượu mạnh rồi lại lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh.
“Vậy nên nếu là bản thể tới, chắc chắn huynh sẽ giết ta”, Cơ Tuyết Băng nở nụ cười buồn: “Ngày đó ở trong khu vườn nhỏ của thành cổ, ta cảm nhận rõ ràng sát ý của huynh. Lập trường của chúng ta khác nhau, đã định trước sẽ phải làm kẻ thù một mất một còn trên chiến trường”.
“Vậy muội hãy về nói với Thành Côn rằng không phải ta chết thì là ông ta chết”.
“Các huynh đấu không lại Chính Dương Tông đâu”, câu này Cơ Tuyết Băng truyền âm cho Diệp Thành, dường như không muốn để những người khác nghe thấy.
“Có đấu lại hay không, phải đấu mới biết được”, Diệp Thành nhàn nhã xoay ly rượu, trong mắt loé lên một tia sáng.
“Huynh thật sự muốn gây chiến vì ân oán cá nhân sao?”, Cơ Tuyết Băng hít sâu một hơi, liếc nhìn Diệp Thành: “Một khi chiến tranh nổ ra sẽ có rất nhiều người phải chết”.