Nghiên Nghiên hơi thở dài, vẫn nhìn về phía con rắn đỏ rực kia, ngay lúc nghĩ rằng Dung Lạc không thèm để ý tới mình, thình lình từ phía sau truyền đến một âm thanh xen lẫn ý cười nồng đậm khiến Nghiên Nghiên chết điếng người.
“Nó giết người — không thấy máu. Không phải sao?”
Nghiên Nghiên cả người cứng đờ, tay đang cầm ly cafe nóng hổi hơi run nhẹ.
Khương gia.
Khương Thời ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, mái tóc đã điểm bạc, tuy vẫn nghiêm nghị nhưng đã không còn mạnh mẽ được như lúc xưa.
Khương Tình ngồi đối diện ông, hai khuỷu tay dựa lên đầu gối, khí khái ổn trọng, mái tóc đen dài hơi rũ xuống che lại khuôn mặt tuyệt sắc.
Khương gia sắp đón một trận gió tanh mưa máu.
Kể từ lúc Dung Lạc ngang nhiên dùng Nam Cung gia để tiếp cận và gây sức ép lên các cổ đông lớn của Khương thị, những dự án đầu tư khổng lồ được đề ra, đưa Nam Cung gia từ một đại thế gia vốn dĩ đứng thứ ba trên đỉnh cao quyền lực lại trở nên mạnh mẽ không thể kiểm soát, đã gần như là tồn tại ngang ngửa vị thế của hai gia tộc Khương – Hạ.
Những dự án đầu tư ấy đưa Nam Cung gia trở thành một đế chế mới hoàn toàn, mở rộng các lĩnh vực thương nghiệp, xây dựng hàng loạt khu trung tâm thương mại, phân bố mở rộng thương hiệu xa xỉ đến từ khắp nơi trên thế giới, liên tục mở ra những khách sạn nhà hàng hạng sang và các khu chung cư cao cấp mang tên họ Nam Cung gia.
Khương thị dưới tay Khương Tình lại mua thêm các mảnh đất xung quanh trong ngoài thành phố S để xây dựng đồng bộ các kiến trúc như bách hóa, siêu thị, nhà hàng đẳng cấp, các khu vui chơi giải trí và các quán bar, câu lạc bộ, càng lúc càng nhiều những toà nhà cao tầng chọc trời được mọc lên, thị trường biến động không ngừng.
Sự tranh chấp của hai gia tộc càng lúc càng gay gắt, không còn dùng lời để diễn tả nổi nữa.
Chỉ biết trong trận chiến lần này, cả hai phía đều gần như biết rõ thực lực của đối phương, cố gắng nắm lấy thời cơ gạt bỏ trở ngại và phát triển mọi lợi thế, chiếm đất xưng vương thành phố S.
Việc bây giờ là thời điểm, và ai sẽ ra tay mạnh mẽ hơn.
“Khương Tình! Vùng đất đai ở Du Thành con vẫn muốn sao? Con đã từng tính toán đến sự mạo hiểm trong chuyện này hay chưa? Việc con cần làm bây giờ là phát triển mạnh hơn những dự án con đã hoàn thành, còn việc mở rộng…”
Khương Thời ngừng lại ho lên mấy tiếng, sau đó lại dùng ngữ khí nghiêm túc khuyên nhủ:
“Về phần Dung Lạc, một khi đã là đường hoàng cạnh tranh thì con cứ đường hoàng tiếp chiêu. Khương gia ta không sợ một Nam Cung gia.”
Khương Tình trầm mặc một lúc lâu, trầm giọng lên tiếng:
“Ông đừng lo! Con biết con đang làm cái gì. Nếu Dung Lạc muốn cạnh tranh công bằng thì con sẽ dùng biện pháp đường hoàng với cô ta, nhưng nếu Dung lạc giở trò sau lưng… vậy đừng trách con triệt để nhổ bỏ tận gốc rễ Nam Cung cùng Cố gia.”
Khương Thời gật nhẹ đầu, vẻ mặt lâm vào trầm lặng.
Khương Tình hạ tầm mắt, đôi mắt nâu sẫm thoáng hiện lên ý lạnh như sương tuyết.
Cạnh tranh công bằng?
Không sai! Nhưng nếu một người thật lòng muốn phạm tội sẽ không dễ dàng để lại manh mối, huống hồ là Dung Lạc thông minh tuyệt đỉnh.
Vì thế nói là cạnh tranh công bằng, nhưng thiết thực vẫn sẽ minh tranh ám đấu.
Dung Lạc muốn dùng Nam Cung gia làm bàn đạp để vượt xa cô?
Không có cửa đâu.
Con người cô dù chơi xấu hay chơi đẹp cũng đều phải thắng.
________
Sau năm ngày trôi qua thì Hạ Nhi cũng sắp phải đến Kiền Thành.
Lệ Nhân Ngư! Cô bắt buộc phải tìm về.
Thế nhưng cô vẫn không có cam đảm nói chuyện mình sẽ rời khỏi thành phố S ba ngày với ‘vị hôn phu’ họ Khương kia.
Trong đầu Hạ Nhi rất rối rắm.
Dựa vào rừng, rừng có lúc sói mòn. Dựa vào sông, sông có khi khô cạn.
Quả nhiên làm người chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Hạ Nhi hùng hổ bước tới căn hộ của Khương Tình, định bụng liều mạng một lần.
Cùng lắm thì bị mắng vài câu, hoặc cũng có thể là… bị nhốt lại. Nhưng cô nghĩ dù sao mình cũng phải có trách nhiệm chuyện Trầm Yên Nhiên giao cho cô, chuyện cần làm thì vẫn phải làm đến cùng.
Hạ Nhi trên đường suy nghĩ đến ngẩn ngơ.
Đợi khi cô kịp phản ứng, người đã ở trước cửa căn hộ.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, như lâm đại địch đưa tay lên ấn mật mã quen thuộc.
Cánh cửa căn hộ bật mở.