Hắn nhìn thật chăm chú.
Lãnh Thiên Tinh rốt cuộc không nhịn được, nói: “Những Trận bàn này cũng kiểm tra qua rồi, đám Trận pháp sư không phát hiện ra vấn đề gì.”
“Cách ta nhìn không giống cách bọn họn nhìn.” Cố Thanh Sơn vừa nhìn vừa nói.
“Ồ! Sao lại không giống?” Lãnh Thiên Tinh cảm thấy hứng thú, bèn hỏi.
“Cái bọn họ thấy là Trận bàn, ta thì không.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cầm lấy một cái Trận bàn bị hỏng, quan sát một chút rồi để xuống.
Một lát sau, hắn lại cầm lấy một cái Trận bàn khác, nhìn qua nhìn lại, lại để xuống.
“Được.” Lãnh Thiên Tinh thở dài: “Chỉ mong ngươi thu hoạch được gì đó.”
“Ừm.”
Cất cao giọng, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cầm một cái Trận bàn, nửa ngày không buông xuống.
Hắn cẩn thận nâng Trận bàn này lên, tựa như là đang nâng một vật báu hiếm thấy.
“Thế nào?” Lãnh Thiên Tinh hỏi.
“Không có vấn đề gì.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn chăm chú lên Giao diện Chiến Thần.
Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ hiện ra trên bảng lựa chọn của “Chiến Thần kỹ nghệ”.
“Ngạnh Thích phong trảo, không phải kỹ năng của Nhân tộc, không thể học tập.”
Hắn nhìn hàng chữ này thật lâu, nửa ngày không nói gì.
Sau một khắc, hai người lại tiếp tục lên đường.
“Bây giờ chúng ta dùng linh thú để đỡ phải chạy bộ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hả?” Lãnh Thiên Tinh ngẩn người: “Linh thú không thể bay cao đâu.”
“Bay thấp là được. Chúng ta cũng đã mệt, tiết kiệm thể lực một chút! Ngộ nhỡ phải chiến đấu thì cũng có sức mà đối phó.” Mặt Cố Thanh Sơn không có biểu cảm gì, nói.
“Vậy được.”
Lãnh Thiên Tinh lại không chú ý vẻ mặt của Cố Thanh Sơn, hắn nghĩ đối phương nói cũng có lý, bèn gật đầu đáp ứng.
Hai người vỗ túi Trữ Vật, đưa linh thú ra.
Cố Thanh Sơn dĩ nhiên là lấy ra Hỏa Vân Xung Thiên Hạc, Lãnh Thiên Tinh lại lấy ra một con bướm yêu to lớn.
Bướm yêu này cả người màu băng lam, xem ra chính là yêu vật có thể khai hóa thủy linh, đã được nhân loại thuần hóa, trở thành thú cưỡi chiến đấu.
“Yêu thú cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ à?” Cố Thanh Sơn cười hỏi.
“Đúng vậy, ngươi thấy đấy, ngươi mới Trúc Cơ sơ kỳ, còn không bằng yêu thú của ta, thế nên vẫn phải cố mà tu hành cho tốt đó!” Lãnh Thiên Tinh trêu chọc.
Hai người lên linh thú, chạy về doanh trại tiếp theo.
Một canh giờ sau.
Doanh trại Loạn Sơn.
Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh đứng ở trên đỉnh núi, cất hai con linh thú đi.
Bọn họ nhìn quanh xuống dưới.
“Hình như có người.” Cố Thanh Sơn híp mắt nói.
“Có người ư? Không thể nào!” Lãnh Thiên Tinh thò đầu ra, nhìn lên doanh trại Loạn Sơn.
Cách quá xa, cho dù thị lực tốt như hắn cũng không thấy rõ.
“Ta chỉ có thể dùng linh thú để điều tra thôi.” Lãnh Thiên Tinh nói rồi đưa tay sờ túi Trữ Vật.
Tay của hắn lại bị Cố Thanh Sơn giữ lại.
“Không được, bây giờ tương đối nguy hiểm, cũng không cần linh thú, chúng ta tự đi xem.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người chậm rãi tới gần doanh trại.
Đúng lúc đó, bọn họ dừng bước.
Lãnh Thiên Tinh nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: “Đó là thứ gì vậy”
Cả người Cố Thanh Sơn thì đông cứng lại, cắn chặt răng, sắc mặt ngưng trọng.
Chỉ thấy trong quân doanh, một bóng người màu đen lặng lẽ bay lơ lửng giữa không trung.
Trên mặt đất rải rác đầy xương trắng, thỉnh thoảng phát ra từng đường hắc quang thật dài, trong đó tựa hồ như có vật gì đang không ngừng giãy giụa.
Hắc quang bay lên, bị bóng ảnh màu đen đang lơ lững giữa không trung hút vào cơ thể.
Lúc đầu mới nhìn, bóng đen kia dường như là đường nét của một người.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát, bóng đen kia lại giống như vô số người, tạo thành độ dày như tờ giấy, từng từng lớp lớp hợp lại với nhau.
Bóng ảnh màu đen phát ra giọng nói khàn đặc, dường như tâm trạng rất phấn khích.
“Thật là nhiều…”
“Còn muốn nữa!”
“Muốn nhiều hơn nữa!”
Mà giọng nói này, lại giống như mấy ngàn người cả trai gái già trẻ đồng loạt mở miệng, nói cùng một câu.
Thanh âm quỷ dị như vậy, khiến cho lông tơ sau lưng của Lãnh Thiên Tinh đều dựng hết cả lên.
“Thế mà lại gặp phải nó.” trong lòng Cố Thanh Sơn mặc niệm một câu.
Hắn kéo Lãnh Thiên Tinh, lặng lẽ lui về phía sau.
Lãnh Thiên Tinh nhìn hắn một cái, chỉ thấy sắc mặt Cố Thanh Sơn đông cứng lại, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lãnh Thiên Tinh là nhân vật bậc nào, thấy vẻ mặt Cố Thanh Sơn khẽ co rút, hắn đã biết được tình huống trước mắt.
… Quái vật quỷ dị này, Cố Thanh Sơn hình như có biết, hơn nữa nhìn biểu tình trầm lặng trên mặt hắn, ma vật này ắt phải rất mạnh!