Sau nhiều ngày tìm hiểu như thế Lạc Tu Minh chỉ đúc kết ra được một chủ ý trọng điểm đó là * Nếu như không gây hại đến sức khỏe và lợi ích của cô thì mọi việc đều dễ nói.*
Diễm An An cũng không có tính khí của phụ nữ hay ngang ngược gì mà rất là hiểu chuyện và thông minh, đương nhiên bản thân Lạc Tu Minh bị cô lừa mấy lần mới khôn ra được ấy chứ.
Diễm An An nhìn vào ánh mắt trong sáng nghiêm túc kia của hắn liền nhẹ nhàng nói.
” Chỉ là chuyện tình cảm của Tịch Vãn và cái tên Minh Triết kia mà thôi thật sự rất đau đầu. Lại phải giúp bọn họ liên lạc với nhau rồi, ai bảo An An này là người rảnh rỗi chứ.”
Lạc Tu Minh liền nhìn Diễm An An châm chú như muốn xem hết mọi cảm xúc khác lạ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vậy. Nhưng đợi cô nói hết thì chẳng thấy gì ngoài dáng vẽ bất đắc dĩ ấy Lạc Tu Minh liền thở dài ngao ngán.
Hắn khó hiểu nhìn Diễm An An nói.
” Mỗi khi em rảnh đều không phải hết xem tin tức rồi đến chơi game và nghe tiểu thuyết hay sao ? Hôm nay lại rảnh rỗi đến mức giúp người ta yêu đương hay sao ?”
Diễm An An thấy bị hắn nói trúng đuôi cô liền xoay ra chuyện khác nói.
” Thôi chúng ra mau dùng bữa sáng nhanh đi, để ba em đợi lâu thì không hay lắm.”
Lạc Tu Minh thấy cô không muốn nói liền gật nhẹ đầu đáp.
” Được, em ăn nhiều một chút.”
Nói xong Lạc Tu Minh quan tâm mà gắp thức ăn bỏ vào bát của Diễm An An, cô không e ngại gì mà nhận lấy bỏ vào miệng và thưởng thức trông tư thái rất nhàng nhã.
Phải nói cuộc sống trước giờ của Diễm An An rất khắc nghiệt nên bản thân cũng không mong cầu nhà cao cửa rộng hay xa hoa phú quý gì, cô chỉ mong mỗi ngày đều được ăn ngủ đầy đủ bình yên sống qua ngày là được.
Có thể nói tuy thể xác và dáng vẽ của Diễm An An chỉ xứng là học sinh phổ thông mà thôi nhưng suy nghĩ của cô đã trưởng thành như bà lão tám mươi vậy. Nên khi bản thân trải qua nhiều biến cố lớn khuôn mặt và khóe miệng vẫn nở nụ cười tươi trên môi.