Nửa câu trước của con trai mình quả là hài hước. Cho dù Kế Duyên biết câu thần thì làm sao có thể câu thần chơi trước mặt ngươi được? Ngươi coi đây là thủ đoạn đẳng cấp như thế nào?
Càng không nói đến nửa câu sau…
Lão Long nhìn Kế Duyên một chút rồi lại giáo huấn Long Tử.
“Câu thần chính là một thuật thần dị, không phải người tu đạo diệu, ngôn xuất pháp tùy thì không thể nào có thành tựu. Ngươi còn thiếu mấy trăm năm đạo hạnh đấy!”
Chẳng biết tại sao mà Kế Duyên nghe ra lời nói của lão Long ý rằng “Ta không thiếu đạo hạnh”. Nhưng “Câu thần” không giống với các loại đằng vân ngự thủy, lão Long không tiện mở miệng thì Kế Duyên cũng giả ngu luôn.
…
Một câu của tiên nhân làm tiểu thần mệt tới gãy chân.
Thổ Địa Công nhanh chóng tới trước miếu thổ địa của mình, muốn báo tin thì hiển nhiên là báo cho Âm sai quỷ thần trong trấn cái đã. Lão sẽ không tùy ý bước ra khỏi phạm vi trấn Mậu Tiền.
Thổ Địa đã sớm báo động tĩnh vừa rồi của phủ họ Hoàng cho Âm Ti, nên lúc này Âm Ti đã tăng thêm nhân thủ, sẵn sàng đón địch. Các ti đại thần đều tới, Âm sai cũng đến không ít.
Một khắc trước Thổ Địa Công còn đang nói rõ tình huống cho họ, đột nhiên chưa kịp kể xong đã chui vào đất biến mất sau một tích tắc.
Đám Âm sai còn đang buồn bực thì lại thấy lóe lên, Thổ Địa Công xuất hiện lần nữa.
“Ôi…ôi… làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết! Làm một vị thần Thổ Địa không hề dễ dàng gì à…”
Thổ Địa lòng còn sợ hãi than một câu như vậy rồi tranh thủ chào hỏi với các vị Âm Ti.
“Chư vị, lần này xảy ra chuyện lớn rồi. Vào lúc chúng ta không phát hiện thì bên kia lại có một vị Chân Long tới, thượng tiên cần…”
Thổ Địa Công nhấn giọng, kể lại tóm tắt sự tình.
Một đám Âm Ti quỷ thần nghe xong liền vô thức ngẩng đầu nhìn những đám mây đen như mực, hóa ra là có Rồng đến.
Sau khi truyền đạt xong, Thổ Địa Công thở phào, lão lập tức rời đi, để lại một mớ bòng bong cho đám Âm Ti quỷ thần.
Hoàng Thế Hạ còn đỡ, có thể tìm được hồ sơ bên trong Âm Ti huyện Đông Nhạc. Nhưng Sở Minh Tài thì không phải người trong huyện, gã là cư dân của thành Trường Xuyên. Việc này đành phải để Thành Hoàng huyện Đông Nhạc tự mình đến biên giới huyện Đông Nhạc triển khai chiêu hồn, gọi Nhật Du Thần của phủ Trường Xuyên để kể rõ sự tình.
Không tới hai khắc thời gian, Âm Ti phủ Trường Xuyên chấn động. Thành Hoàng tự mình mang sách đến nơi tụ tập quỷ thần của Trấn Mậu tiền, huyện Đông Nhạc.
Sau một lát, Thổ Địa Công chui ra khỏi mặt đất của Hoàng phủ, tay nâng hai quyển sổ sách ngưng tụ âm khí. Trên hai quyển sách còn kẹp một phiếu sách làm bằng âm mộc, đã lật tới trang của Hoàng Thế Hạ và Sở Minh Tài.
“Thưa thượng tiên, đây là danh sách ghi thân thế của Hoàng Thế Hạ và Sở Minh Tài, đến từ Âm Ti huyện Đông Nhạc và Âm Ti của phủ Trường Xuyên, thẻ dấu sách đã lật đến trang đó.”
Lần này Thổ Địa Công nói chuyện đã trôi chảy, nhưng ánh mắt vẫn chỉ dám nhìn Kế Duyên, không dám liếc bậy bạ.
“Tốt. Nơi này vẫn khá áp lực với ngươi, trước tiên lui đi thôi!”
“Tạ thượng tiên thông cảm cho tiểu thần. Tiểu thần cáo lui!”
Thổ Địa Công như được đại xá, vội vàng rút lui. Dù sao những người ở đây sẽ không phá hoại sổ sách của Âm Ti, mà cho dù có phá thì lão làm sao ngăn cản được chứ?
Kế Duyên lật cuốn sách trên bàn rồi đọc to lời bình luận gần đây nhất của Âm Ti.
“Hoàng Thế Hạ, người trấn Mậu Tiền, sinh vào giờ Tý hai khắc tháng Chạp năm Tân Sửu… Là người ghen ghét cái thiện, tính tình hẹp hòi…”
Đọc Hoàng Thế Hạ xong, Kế Duyên đổi sang quyển khác.
“Sở Minh Tài, người phường Nguyệt An phủ Trường Xuyên…”
Sau khi Kế Duyên đọc xong nội dung liên quan trong hai quyển sách, lòng Sở Minh Tài vui buồn lẫn lộn. Hoàng Thế Hạ là kẻ lớn tuổi hơn, tính cách tồi tệ, quả thực không phải là người tốt.
Nhưng Sở Minh Tài, người trẻ tuổi hơn, tính tình không quá xấu xa như vậy. Nhiều lắm là do cậu ta được nuông chiều từ bé, là một cậu ấm vô cùng háo sắc. Cậu ta thường tới lầu xanh, nếu trong phủ có nha hoàn nào có chút tư sắc thì đều quan tâm an ủi, thi thoảng cũng sẽ trêu ghẹo con gái nhà lành, nhưng nếu người ta không muốn thì cậu ta cũng sẽ không làm chuyện vượt quá giới hạn.
Sau khi Kế Duyên đọc xong nội dung lời phê bình trong sổ sách của Âm Ti, trong sảnh yên tĩnh trở lại, chỉ thi thoảng có một tiếng sấm sét đáng sợ vang dội trên bầu trời.
“Tôn hạ cảm thấy việc này nên chấm dứt như thế nào? Ta cũng không ngại nói thẳng, nếu không phải tôn hạ là Chân Ma mà đổi lại là một tiểu yêu khác thì đã sớm bị thân hồn câu diệt.”
Kế Duyên im lặng một hồi rồi dùng giọng điệu không nhẹ không nhạt nói, trực tiếp vứt vấn đề lại cho ma trong cuộc.
…
Trong trấn Mậu Tiền, Thành Hoàng phủ Trường Xuyên, Thành Hoàng huyện Đông Nhạc và các quỷ thần đang chờ ở khoảng cách trăm trượng bên ngoài phủ họ Hoàng. Chúng thần có người nôn nóng, có người bình tĩnh nhưng tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi để xuất thủ.
“Ầm ầm…”
Trên trời tiếng sấm lại một lần nữa vang lên, vào lúc tia sét chiếu sáng muôn nơi, phòng khách của Hoàng phủ chợt vang lên một tiếng ầm, sau đó cửa sổ trên mái nhà chợt nổ toang ra một lỗ hổng lớn. Có một luồng ma khí màu tím đen bừng bừng giống như khói như ánh sáng nhanh chóng dâng lên.
“Gào …”
Trong phủ họ Hoàng truyền ra tiếng long ngâm, toàn bộ thân thể người và quỷ thần trấn Mậu Tiền dường như đều chênh vênh trong một lúc ngắn ngủi, tựa như mặt đất vừa mới rung lắc nhẹ.
“Keng…”
Cùng lúc đó, tiếng kiếm thanh thúy reo lên, cả trời đất như thể sáng lên trong nháy mắt.
Một cái long trảo hòa lẫn gió bụi và mưa phùn mơ hồ mò lên không trung, một ánh kiếm cũng lóe lên rồi biến mất.
Dường như khí lưu vô tận nổ tung trong mưa phùn…
“Oanh…ô…ô…ô…”
Giờ khắc này cuồng phong gào thét trong trấn Mậu Tiền, vô số cây đại thụ nghiêng nghiêng ngả ngả, mảnh ngói trên những mái nhà của hàng trăm người bị thổi tung… Mà ma khi trên bầu trời đã biến mất một cách vô hình.
…
Bên trong Hoàng phủ, Thanh Đằng Kiếm đã quay về bao kiếm, lão Long và Kế Duyên ngồi tại chỗ cũ không nhúc nhích tẹo nào, chỗ ngồi nguyên bản của Chân Ma thì vỡ nát, thi thể co quắp của Sở Minh Tài gục xuống mặt đất.
Mưa phù mịt mờ bay vào lỗ thủng trên nóc phòng khách, Ứng Phong phấn khởi vừa đứng nhìn cái lỗ lớn kia vừa nhìn cha mình và Kế Duyên.
“Cha, Kế thúc thúc, hai người dễ dàng bỏ qua cho gã như vậy sao? Không giữ lại gia hỏa này hả?”
Lão Long hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi coi đó là kẻ nào? Một tiểu yêu quái mới biến hình chắc? Nếu thật sự động thủ, có biết hậu quả ra sao không?”
Nói đến đây, lão Long lại tiếp tục cười lạnh.
“Khà khà, biện pháp này của Kế thúc thúc của ngươi thật âm hiểm. Trước tiên ra tay ép Thiên Ma Huyết Thệ không được vào Đại Trinh nữa, sau đó tha cho gã chạy, dưới tình huống bất động hai chúng ta chỉ ra tay một lần. Chân Ma có thể đồng thời chịu được Tiềm Long trở vuốt và tiên kiếm sắc bén chứ đổi thành ngươi thì đã trọng thương rồi.”
Long Tử Ứng Phong bĩu môi nói thầm.
“Nhưng chẳng phải vẫn để gã chạy hay sao…”
Lão Long buông chén trà xuống, lão nhìn bóng lưng con mình cười ha ha, khiến y cảm giác lạnh hết cả người.
Kế Duyên thì nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt đã sớm đau nhức, trong lòng thở dài, kết quả này đã rất tốt rồi.
Giờ phút này còn có một người cũng nghĩ như vậy, đó là Chân Ma đang chạy trốn thẳng về phía bắc. Mặc dù gã không áp chế được ma khí tán loạn và sự đau đớn toàn thân nhưng gã vẫn thấy may mắn.
‘Chỉ chịu hai đòn, kết quả này xem như may lắm rồi…”