“Từ hôm nay trở đi, Văn Quân ngươi chính là người của Vệ gia.” A Trúc dùng kim phấn nhuyễn mịn quét lên trên mí mắt màu hồng của Chân Văn Quân, hoàn thành bước trang điểm cuối cùng, dịu dàng nắm tay nàng nói.
Chân Văn Quân nhìn thấy chính mình đã được trang điểm ở trong gương, đã hoàn toàn xa lạ.
Quạt tròn cầm trong tay, y phục đen viền đỏ thẫm.
Chân Văn Quân đi ra khỏi phòng, trong tiếng đàn sáo du dương nhã trí dùng quạt tròn che mặt, dưới sự dẫn dắt của A Trúc từ một đầu hành lang từng bước chậm rãi đi tới. Tỳ nữ ở phía sau giúp nàng nhấc làn váy dài, trong phủ tân khách tề tụ thân bằng ngồi kín chỗ, Chân Văn Quân liếc mắt nhìn thoáng qua, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, mặt mày bóng nhoáng.
Vệ Đình Húc từ một đầu khác trên hành lang chầm chậm tiến đến, cũng dùng quạt tròn che nửa khuôn mặt. Hôn phục của nàng và Chân Văn Quân cơ hồ giống nhau như đúc, nhưng kiểu tóc, trang điểm lại khác biệt. Vệ Đình Húc che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp đoạt hồn người.
Chân Văn Quân còn chưa đi tới, ánh mắt nàng cũng đã xuyên qua đoạn hành lang thật dài, xuyên qua những lớp màn rũ đèn sa kia mà câu lấy Chân Văn Quân.
Từng bước một đến gần, cảm giác thật giống như thuở ban đầu gặp nhau ở Đào Quân thành.
Mỹ mạo của Vệ Đình Húc vẫn như trước không cho phép nghi ngờ, vẫn như trước là một người khiến cho người ta vừa gặp liền ái mộ.
Vệ Luân và Vệ gia chủ mẫu cùng với tất cả mọi người của Vệ gia ngồi ở trong viện chăm chú ngắm nhìn đôi tân nhân đồng tính này từ từ tiến tới gần, không một người nào có thần sắc khó chịu, cũng không một người nào có bất kỳ chất vấn gì, bởi vì người chủ đạo toàn bộ chuyện này là Hoàng thượng đang có mặt tại đây.
Lý Duyên Ý ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là nhóm Truy Nguyệt binh lính mới tuyển chọn bảo vệ cho sự an toàn của nàng. Nhóm Truy Nguyệt binh lính này ai nấy đều mặt lạnh như thiết, không có bất kỳ biểu tình gì, giống như là cảm thụ không được một tia không khí vui mừng nào, nắm chặt mấy thanh đao sắc bén đứng sừng sững ở đó.
Lý Duyên Ý nhìn thấy Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân đi tới trước mặt đối phương, hành lễ với nhau sau đó giúp đối phương lấy xuống quạt tròn, cùng nhau cầm một bồn huân thực do gia nô dâng tới. Trong bồn có gan lợn phế lợn, xương sống lưng cùng xương sườn lợn, “đồng lao nhi thực”* bồn huân thực này có ý nghĩa là từ nay về sau “đối xử chân thành, hi sinh vì nhau”.
(*) Đồng lao nhi thực (同牢而食): ý nói vợ chồng phải ăn cùng nhau, “lao” ở đây nghĩa là thịt súc vật, “huân thực” có nghĩa là thức ăn mặn
Sau khi ăn qua huân thực thì phải hợp cẩn cộng ẩm.
Vệ Luân đích thân đưa tới một bình rượu được làm từ quả bầu, bình rượu này được cắt dọc theo chính giữa quả bầu, bỏ phần ruột bên trong xỏ dây tơ hồng qua, đổ đầy rượu ngọt vào trong đó. Quả bầu có chút cay đắng, hòa lẫn cùng rượu ngọt, đợi cho đôi tân nhân này cộng ẩm xong, ý nghĩa là từ nay về sau các nàng “đồng cam cộng khổ”.
Uống rượu xong, Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân sóng vai đi hướng đến chỗ của Lý Duyên Ý, trước tiên cùng bái Hoàng thượng sau đó mới đi bái cao đường.
Chân Văn Quân quỳ xuống sau đó đứng dậy, nhìn thấy Vệ Luân sắc mặt tựa như giấy vàng thoi thóp, Vệ gia chủ mẫu cười tươi rói mặt đầy hồng quang.
A Trúc cùng A Nhiễm từ hai bên trái phải dâng tới một hồng đài, trên đài có đặt một cây kéo, dùng để cắt xuống một lọn tóc tặng cho đối phương. Tóc là vật vô cùng trân quý, con dân Đại Duật từ sau khi thành niên sẽ không cắt tóc nữa, cắt tóc bị đánh đồng với chém đầu, chỉ có vào giờ khắc tân hôn này thì khác. Cắt tóc xuống đan kết vào nhau, từ nay về sau các nàng chính là thê thê kết tóc.
Vệ Đình Húc cắt xuống một lọn tóc, đặt trở lại trên hồng đài, thấy Chân Văn Quân cầm cây kéo ánh vàng rực rỡ kia còn chưa hành động.
Tất cả mọi người đều nhìn Chân Văn Quân, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.
Vệ Đình Húc nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, nàng cũng không có ngẩng đầu lên, ngón tay khẽ động, cắt đứt một lọn tóc đen.
Vào khoảnh khắc kết tóc kia, âm thanh đàn sáo cao vút ngân vang, âm thanh chúc mừng của thân bằng Vệ gia cùng âm thanh tâng bốc của các quan viên trong triều hòa trộn vào nhau, trong viện một mảnh huyên náo.
Từ hôm nay trở đi, ta đã là người của Vệ gia, ta đã là “phu nhân” của Vệ Đình Húc.
Chân Văn Quân trong lòng tự nói với chính mình. Cho dù người đang ở tại nơi này, vẫn như trước có cảm giác đặc biệt không chân thật.
……
Hoàng thượng ở đây, hết thảy đều lấy Hoàng thượng làm trọng, động phòng không vội tiến hành ngay.
Lý Duyên Ý trông có vẻ rất cao hứng, uống hơn mấy chén, nắm bàn tay Vệ Đình Húc nói đến chuyện trước kia, vừa nói liền dừng không được.
“Quả nhân đúng là già rồi, cứ thích nói mấy chuyện cũ này, Tử Trác cũng đừng chê quả nhân lải nhải.” Lý Duyên Ý hai gò má đỏ ửng, ánh mắt mơ màng.
“Tử Trác sao lại chê bệ hạ, những chuyện cũ này Tử Trác đều vẫn để ở trong lòng……”
A Liêu và A Nhiễm cùng nhau kiểm kê số lễ vật, bảo các nương tử nhà mình hỗ trợ mang lễ vật vào trong phòng.
Chân Văn Quân đi một vòng chào hỏi mấy vị đại thần danh sĩ trong chốc lát, men rượu xộc lên có chút choáng váng. Hôn phục này thật sự có hơi chật, bó chặt đến mức nàng vốn đã quen mặc hồ phục gọn nhẹ không quá thích ứng. Cùng Lý Duyên Ý và Vệ Đình Húc nói một chút sau đó đi trở lại nội viện thay đổi y phục.
“Phu nhân.” Gia nô vội vàng đuổi theo nói, “Phu nhân, ngoài cửa có một tên khất cái đến, nói là người quen cũ của phu nhân. Ta thấy bộ dáng hắn bẩn thỉu hẳn là một kẻ điên, muốn đuổi đi, nhưng hắn không đi, nhất quyết đòi gặp phu nhân cho bằng được. Hộ viện sợ hắn thật sự là bằng hữu của phu nhân nên không dám động thủ xua đuổi, bảo nô tài tới hỏi phu nhân.”
“Người quen cũ?” Chân Văn Quân vừa gỡ xuống bộ trâm cài trên đỉnh đầu đè nặng tới mức cổ nàng phát đau, vừa nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Đi ra tới cửa cũng không thấy tên khất cái đó, gia nô “Ơ” một tiếng có chút khó hiểu, Chân Văn Quân hướng tới ngõ nhỏ phía trước đi được vài bước, bỗng nhiên có người ở phía sau chụp vai nàng. Chân Văn Quân nhanh chóng xoay người lại, nhìn thấy một nam nhân trốn ở bên trong ngõ nhỏ toàn thân rách rưới mặt đầy vết bẩn, chòm râu lộn xộn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chính là Bộ Giai!
“Quả nhiên là ngươi!” Chân Văn Quân trong lòng đại động, đè thấp thanh âm kêu lên.
Bộ Giai đưa tay ra hiệu “suỵt” một tiếng, Chân Văn Quân bình tĩnh lại, thoáng đưa mắt nhìn về phía Bí thư giám phủ, thấy gia nô kia không phát hiện được nàng, lập tức cùng Bộ Giai đi nhanh vào sâu bên trong ngõ nhỏ.
Tìm đến một chỗ bí mật, Chân Văn Quân cùng Bộ Giai đồng thời xác định không có người nào khác ở xung quanh, Bộ Giai mới mở miệng.
“Nữ lang, lần này Văn Thăng thật sự là cửu tử nhất sinh. Văn Thăng lẽ ra đã sớm về đến đây, nhưng dọc đường đi đều bị người theo dõi. Nếu không phải giả chết trốn thoát, chỉ sợ đã không gặp được nữ lang!” Bộ Giai gặp được Chân Văn Quân tựa như gặp được thân nhân đã lâu không thấy, nhịn không được lã chã rơi lệ.
Chân Văn Quân hốc mắt nóng lên cũng suýt rơi lệ, nhưng nàng thật sự không có tâm tình để khóc, đỡ lấy Bộ Giai, hỏi hắn là ai muốn giết hắn. Bộ Giai lắc đầu, nói chỉ biết là một đám thích khách võ công cao cường. Lại hỏi hắn có điều tra được chuyện trọng yếu hay không, Bộ Giai trong mắt lóe ra một tia sắc bén sau đó bỗng nhiên lại hạ xuống.
“Tra được rồi, nhưng nữ lang khẳng định là muốn biết sao?”
Chân Văn Quân vội nói: “Tất nhiên muốn biết! Văn Thăng, bất luận ngươi đã tra được cái gì, cần phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho ta biết tất cả!”
Bộ Giai khẽ gật đầu.
Ngày đó ngay sau khi Bộ Giai vừa gửi đi bức thư về chuyện Nguyễn thị là hậu duệ của Túc Lan, hắn ở ngay tại gò đất bên cạnh đó mệt mỏi đến ngủ thiếp đi. Không biết đã ngủ bao lâu, mãi cho đến khi có người thô bạo đá một cước vào đầu hắn làm hắn tỉnh dậy.
Bộ Giai trở mình đứng lên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lão ông nhỏ gầy đứng bên cạnh mình.
Lão ông cầm quải trượng trong tay, hỏi hắn: “Ngươi là gì của Nguyễn thị? Vì sao lại muốn đi đào bới chuyện cũ của nàng!”
Lão ông hỏi rất thẳng thắn một kích đánh trúng trọng điểm, Bộ Giai liền nói hắn là người do nữ nhi của Nguyễn thị phái tới tìm Nguyễn thị.
Chân Văn Quân cả kinh nói: “Ngươi làm sao biết……”
Bộ Giai cười nói: “Bộ mỗ tuy rằng không có tài năng tuyệt thế gì, nhưng năng lực đoán ý qua lời nói và sắc mặt vẫn là phải có. Sự lưu tâm của nữ lang đối với Nguyễn thị và sự thông minh dũng mãnh tương tự giữa hai người rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến nữ lang chính là nữ nhi của Nguyễn thị.”
Lão ông kia nghe nói như vậy tựa hồ hết sức kinh ngạc, liên tiếp hỏi mấy lần “Người mà ngươi nói đúng thật là nữ nhi của Nguyễn thị A Khung”. Bộ Giai thấy người này tựa hồ biết chút nội tình, liền tiếp tục truy vấn, lão ông đột nhiên ngồi sụp xuống mặt đất bùn một chút cũng không ngại bẩn, lớn tiếng thở dài:
“Trời xanh thương xót bộ tộc Nguyễn thị a! Giữ lại cho nữ nhi nàng một mạng!”
Bộ Giai nghe hắn nói lời này tựa hồ có chút thâm ý, nhìn hắn nước mắt rơi như mưa, không thể nghi ngờ gì nữa, người này chính là người quen cũ của Nguyễn thị A Khung.
Bộ Giai truy vấn lão ông này về tung tích của Nguyễn thị A Khung, lão ông nói hắn cũng không biết, hắn đã có hai mươi năm không nhìn thấy nữ lang rồi.
Người này chính là gia nô của Nguyễn gia năm đó Vương Ngũ Lang, là thư đồng hề đồng từ nhỏ của phụ thân A Khung, đã từng nhìn thấy A Khung lớn lên.
Năm đó Nguyễn gia thuần phục Minh Đế, vẫn luôn là cận thần tâm phúc của Minh Đế.
Ban đầu Vương Ngũ Lang cũng chỉ nguyện ý nói ra một ít chuyện này, vẫn là Bộ Giai mỗi ngày đều quấn lấy hắn tặng một đống thức ăn, vừa hỗ trợ tu sửa mái nhà vừa hỗ trợ nấu nước mới cảm động được Vương Ngũ Lang, tiếp tục hồi tưởng nhiều hơn.
Vương Ngũ Lang nói, A Khung là hậu duệ Túc Lan điển hình, dáng cao mày đậm đôi mắt xinh đẹp thông minh, bất luận là kinh học sâu xa, chiêu thức võ công phức tạp, hay là binh pháp biến hóa khó lường, nàng luôn chỉ nhìn một chút liền thông thấu. A Khung thích nhất đánh cờ, nàng lúc tám tuổi đã có thể đi những nước cờ quanh co vây giết Vương Ngũ Lang, mười hai tuổi đã ngang sức ngang tài với Nguyễn công, trong phạm vi Nhữ Trữ thành khó tìm được địch thủ.
Nếu nói có một người có thể đối kháng với A Khung, đó chính là Vệ gia đại công tử Vệ Cảnh Hòa.
Vệ Cảnh Hòa và A Khung là đích tử đích nữ của Vệ thị và Nguyễn thị tam đại thế tộc ở Nhữ Trữ lúc bấy giờ, thời đó giữa các thế tộc ở Đại Duật càng chú trọng môn đăng hộ đối, đừng nói là thành thân, cho dù là kết giao bằng hữu cũng chưa từng thấy vị công tử hoặc nữ lang của thế gia nào trộn lẫn cùng hàn môn tiểu tử. Thế tộc tử đệ đều có vòng giao tế của chính mình, vòng tròn đó ở Nhữ Trữ lấy Nguyễn thị làm trung tâm, không ngừng có người muốn chen vào.
Các công tử nữ lang của các thế gia trong khoảng thời gian đó ngoài đọc sách tập viết ra thường do Nguyễn thị đứng đầu, tổ chức đủ loại nhã tụ. A Khung cùng Vệ Cảnh Hòa chính là quen biết nhau trong buổi nhã tụ, hai người trẻ tuổi ngưỡng mộ lẫn nhau, cùng nhau đọc sách săn thú, càng ngày càng trở nên thân thiết.
Lúc ấy đôi kim đồng ngọc nữ này khiến mọi người vô cùng hâm mộ, ai cũng cho rằng bọn họ sẽ thành thân. Không nghĩ tới cuối cùng A Khung lại không cùng một chỗ với Vệ Cảnh Hòa, mà lại cùng quan phu* đến từ nông thôn kia càng thêm thân mật khăng khít.
(*) Quan phu (鳏夫): người đàn ông góa vợ
Quan phu kia chính là Tạ Phù Thần đến từ Động Xuân.