Cung nhân hầu hạ đứng ở bên cạnh đều từng người lui ra ngoài, Lý Đức Minh Đại tổng quản tự giác mà đứng canh ở cửa.
Hồng Hân trộm liếc phụ hoàng nhà mình một cái, phát hiện biểu tình hắn nhìn Ninh Vân Tấn hết sức nghiêm túc, thậm chí có thể gọi là âm trầm. Hắn do dự một chút, rốt cuộc vẫn là nhịn không được quỳ xuống đất nói, “Phụ hoàng, cũng là nhi thần bất hảo bất kham. Những cung nhân nhạc sĩ đó đều là nhi thần gọi tới, cùng Thanh Dương không có quan hệ, thỉnh ngài không cần trách phát hắn.”
Hắn cúi đầu, bởi vậy không phát hiện phụ hoàng nhà mình sau khi nghe xong lời hắn, mày ngược lại đẩy rất cao, mà người hắn lo lắng thì thiếu chút nữa không nhịn được cười.
“Trẫm biết. Ngươi về phòng trước tự ngẫm lại, gặp lão ngũ lão lục tạm nói cho bọn hắn biết, ngày mai trẫm muốn khảo giáo công khóa cưỡi ngựa bắn cung của các ngươi.” Văn Chân không động thanh sắc mà nói.
Hồng Hân thầm nghĩ một tiếng ông trời phụ hồ, phụ hoàng cư nhiên không xử phạt mình, lúc này dũng khí nho nhỏ của hắn đã dùng hết, ngay cả đầu cũng không dám nâng, rủ đầu về phòng.
Chờ hắn đi xa, Ninh Vân Tấn liếc trắng Văn Chân một cái, “Ngươi dọa hắn như vậy làm gì?”
Văn Chân nhướn mày nói, “Lão tứ tại sao dính ngươi như vậy?” Nghĩ đến trước đây nhìn thấy một màn kia, trong lòng hắn càng thêm nhiễm chua, “Hắn còn từng hôn ngươi! Ngươi đối xử hắn cũng quá rộng rãi.” Nếu không phải Ninh Vân Tấn dung túng, với công phu mèo quào của Hông Hân, làm sao có thể hôn người được.
Ninh Vân Tấn vô cùng không lời gì để nói mà nhìn hắn, “Ngươi cũng suy nghĩ quá nhiều. Hồng Hân vẫn là một tiểu hài tử đó!”
“Sắp mười một, không nhỏ.” Văn Chân nghiêm mặt nói, “Ta phát hiện ngươi đối với hắn so với Hồng Minh còn tốt hơn, ngươi nếu lại cùng hắn thân cận một chút, ta còn thật lo lắng hắn có tâm tư khác biệt.”
“Ngươi có cần hay không để mắt như thế a! Hai người chúng ta chính là tương đối hợp ý mà thôi.” Ninh Vân Tấn nghĩ đến Hồng Hân vừa rồi rõ ràng sợ đến thấp thỏm, sợ bị Văn Chân xử phạt, lại còn cố lấy dũng khí đỡ lời giúp mình, nhịn không được vui rạo rực mà nói, “Đáng yêu như Hồng Hân, hài tử biết làm nũng lại tri kỷ, mới là đệ đệ đáng yêu nhất đó!”
Văn Chân thấy hắn hồn nhiên việc không đáng lo, đành phải căn răng âm thầm quyết định về sau nhất định phải làm cho hai người bọn họ cách xa một chút. Mị lực của Ninh Vân Tấn hắn rất rõ ràng, nếu thời điểm người đối tốt với hắn, nào ngăn cản được —— Hồng Hân không biết được thân thế chân chính của Ninh Vân Tấn, làm việc chỗ nào biết có cố kỵ.
“Đúng rồi, ngươi đến đây làm gì?” Ninh Vân Tấn nghĩ đến thắt lưng mình còn đang đau nhức, nên có chút nén giận, “Chẳng lẽ là vì quấy nhiễu ta nghe hát?”
Nhìn tư thế hắn dựa vào ghế quý phi, Văn Chân hiểu rõ chuyển đến trên ghế của hắn giúp hắn xoa thắt lưng. Động tác thân mật như vậy khiến không khí nhất thời nổi lên kiều diễm, Văn Chân nghĩ nghĩ, hỏi, “Ta có chuyện vẫn luôn không xác định rõ chủ ý, không bằng ngươi tới giúp ta tham khảo một chút?”
Ninh Vân Tấn lười biếng mà nói, “Ta hiện tại chính là đang nghỉ bệnh.”
Văn Chân ở trên mặt hắn nhéo một cái, “Ngươi không phải nghĩ giúp ta sớm dỡ trọng trách này xuống sao?”
Chuyện tình liên quan hai người về sau, Ninh Vân Tấn cũng không thể không nhấc lên tinh thần, hắn xoay người ngồi dậy, nghiêm túc mà nói, “Được rồi, ngươi nói xem!”
Đối với trí tuệ của Ninh Vân Tấn, Văn Chân chưa bao giờ sẽ coi thường, cũng tín nhiệm hắn nhất, bởi vậy hệ thống ngôn ngữ một chút, liền đem khốn nhiễu hiện tại của mình nói ra, “Vây săn Mộc Lan lần này các bộ lạc thảo nguyên cùng với bộ tộc tộc Phụng Vũ quy hàng đều trở về, đến nay trong triều chia làm hai phái, vì là duy trì nguyên dạng, vẫn tranh luận không ngừng vấn đề ưu đãi bọn họ.”
Ninh Vân Tấn vừa nghe hắn nói là vấn đề này, nên cũng lâm vào trong khó cả đôi đường.
Đây là tai họa ngầm năm trước cũng đã tồn tại, một trận đại chiến kia khiến Đại Hạ đoạt được một mảng thảo nguyên rộng lớn, hơn nữa trước đó bộ tộc tộc Phụng Vũ lần đầu xin hàng, lãnh thổ Đại Hạ có thể nói là mở rộng một vòng lớn.
Nhưng đại bộ phận lãnh thổ này đều là thảo nguyên và sa mạc, vốn là sẽ không có bao nhiêu người nguyện ý sinh hoạt ở nơi đó —— bằng không cũng sẽ không nghĩ đến chiếm cứ lãnh thổ Đại Hạ.
Không muốn, thì mất đi nước Nga phương Bắc nơi hoàn hoãn xung đột, muốn, thì phải giải quyết vấn đề sinh tồn của mọi người cùng với thống trị như thế nào.
Lấy lợi ích quốc gia, công tích của Hoàng đế mà nói, cho dù đánh sưng mặt cũng phải đem những chỗ này nhét vào bản đồ, sau đó vấn đề cũng tới luôn, từ trong kinh phái người đi quản lý, khẳng định không quen các loại khí hậu, tập tục bất đồng, chắc chắn quản lý không tốt —— đây là lịch sử đại huyết lệ của các triều đại, nếu quản lý đến cuối cùng vẫn là dân bản xứ tự trị, còn không bằng ngay từ đầu không nên nhúng tay vào.
Với trung tâm triều đình mà nói, cũng không thể nhìn địa phương tự trị mà không làm gì, tác phong trước đây của Đại Hạ chính là thu thế, mở thành thị liên kết, trợ giúp thành lập thành thị, nhưng hiện tại với diện tích kia mà nói, mảnh thảo nguyên và sa mạc đã gần một phần năm toàn bộ lãnh thổ, Đại Hạ căn bản không có tài lực lớn như thế để chống đỡ, nếu nghĩ muốn cho bộ lạc địa phương nghiêng về triều đình, tất nhiên phải ở những phương diện khác có ưu đãi.
Suy nghĩ của nam nhân xã hội phong kiến vĩnh viễn đều là giống nhau, vì thế trong triều đã có người đưa ra phương pháp dùng nữ tử huyết mạch hoàng thất cùng quý tộc thảo nguyên kết thân, về sau khi quý nữ của Đại Hạ sinh con cháu, người thừa kế liền mang huyết mạch hoàng thất Đại Hạ, tất nhiên sẽ thiên về Đại Hạ.
Văn Chân ngược lại cảm thấy chủ ý này không tồi, tuy rằng đau lòng nữ nhi, nhưng nêu có thể không đánh mà thắng củng cố địa bàn lớn như vậy, không ai sẽ mặc kệ loại mua bán tiện nghi này.
Vấn đề ở chỗ huyết mạch hoàng gia vốn đã đơn bạc, hơn nữa huyết mạch năng lực giả trong tộc càng ngày càng ít, quý nữ hoàng thất có thể cho ra huyết mạch giả, nếu đem các ngàng gả xa, tông miếu cùng trong tộc chỉ sợ sẽ có ý kiến lớn, hắn còn không muốn đội áp lực lớn như thế làm chuyện này.
Ninh Vân Tấn nhớ lại một chút, đời trước Văn Chân cuối cùng vẫn là lựa chọn chính sách ưu đãi này, khiến một đám công chúa hoàng thất gả xa đến thảo nguyên. Giống như các cách cách của triều Thanh giai đoạn trước, tuy rằng hưởng thụ đãi ngộ hoàng gia mười mấy năm, cuối cùng lại tuổi già cô đơn ngàn dặm ở ngoài thảo nguyên, thẳng đến triều Thanh hoàn toàn có thể khống chế được Mông Cổ mới chuyển biến tốt đẹp.
“Thà rằng nam nhi đổ máu, đừng khiến nữ nhi ngàn lệ rơi.” Ninh Vân Tấn rốt cuộc là hơn tư tưởng hiện đại tôn trọng phụ nữ, không hướng về chính sách của Văn Chân, cuối cùng vẫn phủ định, “Gả công chúa vô luận nói thật dễ nghe, còn không phải là hòa thân sao? Rõ ràng chúng ta là người thắng, cần gì phải dùng thủ đoạn như vậy.”
Văn Chân có chút kinh ngạc lựa chọn của Ninh Vân Tấn, vô luận làm sao trong cái nhìn của hắn đều cảm thấy về sau sẽ tốt hơn, chỉ cần thời gian trăm năm, có thể khiến thảo nguyên chặt chẽ nắm giữ ở trong tay Đại Hạ, không cần lại động nhiều binh.
Hắn có chút do dự mà nói, “Nếu những người này lại đầu hướng Đại Thương, vậy chẳng phải đã bỏ lở quá nhiều công phu sao, dù sao ai cũng có thể làm chồng, chỉ so cố thổ mới quan trọng nhất.”
Tuy rằng biết ai cũng có thể làm chồng thành ngữ này dùng điểm này rất thỏa đáng, nhưng đột nhiên nghe thấy khiến Ninh Vân Tấn cũng sửng sốt một chút, nửa ngày mới kịp phản ứng. Hắn lắc đầu nói, “Nếu có tâm muốn phản, vô luận lung lạc như thế nào cũng vẫn sẽ phản.”
Văn Chân gật đầu, “Chuyện quan trọng lớn, để ta lại suy nghĩ một chút!”
Ninh Vân Tấn thấy hắn không muốn nói thêm, liền thức thời sửa thành chuyện lý thú ngày hôm nay, là câu cá, hắn còn muốn Văn Chân nhớ mà phối hợp, gần đây không cần siêng năng tìm mình, chọc đến Văn Chân mắt nhịn không được nổi lên u oán.
