Thương Quân Lẫm lập tức triệu tập các đại thần tới bàn bạc.
Ở Ngự Thư Phòng, lúc nghe được tin tức ở Hán Châu, các đại thần cũng hít hà một hơi, ai cũng không ngờ Việt Vương thật sự có lá gan làm phản.
“Việt Vương lấy đâu ra nhiều người như vậy?” Một vị đại thần lộ vẻ mặt khó hiểu.
Phiên vương có quyền nuôi quân, chỉ là quy mô rất nhỏ, dựa vào phẩm cấp của Việt Vương thì nhiều nhất cũng chỉ được nuôi hai ngàn binh riêng, nhưng tình hình hiện tại là trong tay đối phương có hơn tám mươi ngàn quân, hơn nữa vẫn đang không ngừng gia tăng.
Số lượng binh đó là từ đâu tới?
“Nếu hắn sớm có tâm làm phản thì nuôi binh riêng cũng chẳng có gì lạ, trước mắt chuyện chúng ta cần phải giải quyết chuyện làm thế nào để xử lý chuyện của Việt Vương.” Thừa tướng lên tiếng kéo đề tài trở về.
“Thừa tướng nói không sai, hiện giờ tội danh của Việt Vương đã được chứng thực, nhưng phía Túc Bắc vẫn còn đang đánh cùng người Bắc Mạc, nên phái ai đi bình định đây?”
Bởi vì tiên đế gây họa nên hiện giờ số tướng tài mà Đại Hoàn có thể sử dụng quá ít, cũng không thể để hoàng đế tự mình xuất chinh đúng không?
Tóm lại là không nghiêm trọng đến mức này.
“Trong lòng trẫm đã chọn được người đi bình định lại, ngoại trừ Hán Châu, trước mắt còn cần lo đến chuyện Nhạc Châu có thể xảy ra vấn đề hay không.” Thương Quân Lẫm bình tĩnh nói.
Nhạc Châu là đất phong của Việt Vương, ban đầu Thương Quân Lẫm đã sai người tới tạm thời tiếp quản Nhạc Châu nhưng hiện giờ có chuyện của Việt Vương, chỉ sợ Nhạc Châu cũng không yên bình nổi.
“Nhạc Châu giàu có và đông đúc, lại còn là đất phong tiên đế để lại cho Việt Vương, Việt Vương chắc chắn sẽ không dễ dàng vứt bỏ nó, triều đình cần phải nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ.”
“Trước tiên cứ để binh lính cư trú ở xung quanh đó trông coi thật nghiêm ngặt, nếu phát hiện người gây chuyện thì cứ giải quyết ngay tại chỗ, triều đình cũng phải nhanh chóng sai người tới hỗ trợ.”
Ở Nhạc Châu
Tội danh mưu phản của Việt Vương truyền đến, Nhạc Châu tơi vào một đợt hỏa v loạn, Việt Vương đã quản lý Nhạc Châu nhiều năm, vì vậy đã có mối liên kết sâu sắc với thế lực nơi này, nếu chuyện của Việt Vương là thật thì bọn họ có chạy cũng không thoát được đợt thanh tẩy sắp tới.
“Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Các thế lực lớn ở Nhạc Châu tụ tập lại với nhau, bàn bạc chuyện lớn.
“Đã lâu như vậy mà điện hạ vẫn không trở lại, hóa ra là bị nhốt ở kinh thành, hiện giờ kinh thành ép điện hạ tạo phản, chúng ta đã nhận được ân huệ của điện hạ, vào loại thời điểm này tất nhiên cũng không thể bỏ qua không thèm để ý.”
“Nói rất có lý, mấy năm nay điện hạ luôn giữ khuôn phép, dưới sự thống trị của ngài Nhạc Châu vẫn luôn vui vẻ phồn vinh, không có Việt Vương thì cũng không có chúng ta bây giờ, bất kể như thế nào thì chúng ta vẫn phải đứng ở phía sau Việt Vương!”
Sự lo lắng của các vị đại thần trong triều cũng không phải không có lý, vì chính mình, vì lợi ích, những thế lực ở trên đất phong của Việt Vương đều sẽ không dễ dàng phủi sạch quan hệ với Việt Vương.
Cũng may triều đình xử lý kịp thời nên cuộc bạo động có quy mô còn nhỏ lẻ đã bị đè xuống.
Thương Quân Lẫm chọn ra một vị tướng quân trong triều để hắn dẫn binh đi chinh phạt Việt Vương.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Thẩm Úc bọc áo choàng thật dày đứng dưới mái hiên, mái tóc xõa tung khiến khuôn mặt của y trông càng nhỏ nhắn hơn.
“Trận chiến với người Bắc Mạc chắc sắp kết thúc rồi đúng không?”
Thẩm Úc vươn tay, một bông tuyết rơi xuống trên tay y rồi nhanh chóng tan đi.
Thương Quân Lẫm ôm chặt lấy người y từ phía sau: “Sắp rồi, thời tiết càng lạnh thì người Bắc Mạc càng khó để kiên trì.”
Cuộc chiến với người Bắc Mạc đã giằng co được hơn một tháng, là thời điểm để kết thúc.
“Chớp mắt, ta đã quen bệ hạ một năm rồi.” Thẩm Úc thu hồi ánh mắt, mắt hơi rũ xuống che khuất những cảm xúc trong mắt.
Thương Quân Lẫm: “Mới một năm mà thôi, những năm sau này A Úc và trẫm cũng sẽ cùng nhau vượt qua.”
Thẩm Úc: “Phía Hán Châu thế nào rồi?”
Bởi vì chuyện bùng phát ở Hán Châu nên đám người nhà họ Hứa vốn nên bị xử lý vẫn còn đang ở trong nhà lao, chờ đợi đợt tuyên án cuối cùng của vận mệnh.
Thương Quân Lẫm: “Cửa thành vẫn đóng chặt, Việt Vương vẫn luôn co đầu rụt cổ ở trong thành, không chịu ứng chiến.”
Thẩm Úc: “Hán Châu nhiều người như vậy, lương thực còn có thể duy trì được bao lâu đây? Việt Vương chắc chắn không thể dẫn người trốn ở bên trong không ra mãi.”
Thương Quân Lẫm: “Đây là vấn đề hắn cần phải suy xét, trẫm chỉ muốn nhanh chóng bắn được người ẩn giấu ở phía sau lưng hắn.”
Những chuẩn bị mà tiên đế để lại mãi mãi vẫn là một cây đinh trong lòng Thương Quân Lẫm.
Ở Hán Châu
Việt Vương không ngờ Thương Quân Lẫm lại hành động nhanh như vậy, nhanh đến nỗi có những thứ hắn còn chưa kịp chuẩn bị mà đã bị nhốt ở trong thành.
Đều nói rằng: “Binh mã chưa động, lương thảo đi đầu*,” hắn vốn cũng là không trâu bắt chó đi cày, hiện giờ trong tay hắn ngoại trừ binh ra thì không còn gì khác. (Chưa xuất binh đã phải chuẩn bị lương thảo.)
Cũng may nhà họ Trình tình nguyện trả giá, Hán Châu cũng ở dưới sự khống chế của của bọn họ nên tạm thời vấn đề lương thảo vẫn chưa cần phải lo lắng, nhưng đây không phải là kế lâu dài, Hán Châu đã bị bao vây, người ở bên ngoài không vào được, người ở bên trong cũng không ra được, lực lượng của hắn chủ yếu đều ở đất phong, tình huống cũng không rõ.
“Điện hạ.”
“Là Đàm tiên sinh à,” Thương Quân Việt khoanh tay mà đứng, thật ra hiện giờ những người này cũng đã tôn trọng hắn hơn, “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Vẫn là bộ dáng cũ.” Đàm tiên sinh lắc đầu.
“Lúc trước bổn vương tính nhân lúc triều đình chưa kịp phản ứng để rời đi, có thế nào Đàm tiên sinh cũng không chịu chấp nhận, chẳng lẽ hiện giờ việc chúng ta bị vây ở Hán Châu cũng đã nằm trong sự dự đoán của Đàm tiên sinh sao?” Việt Vương không nhịn được cơn tức giận ở trong lòng.
Sau khi phát hiện tung tích Ẩn Long Vệ ở Hán Châu, Việt Vương đã muốn dẫn quân đội rời đi nhưng lại bị Đàm tiên sinh ngăn lại, nói muốn hắn chờ thêm một chút nữa, chờ tới chờ lui, chờ luôn tới lúc triều đình sai quân tới.
Nếu không phải do hắn được đám Đàm tiên sinh cứu ra thì hắn đã nghi ngờ đây là do Thương Quân Lẫm sai người chơi hắn.
“Điện hạ cần gì phải sốt ruột? Hiện giờ triều đình bị người Bắc Mạc kiềm chế lại, có thể sai bao nhiêu người tới bên này đây? Thám tử của chúng ta đã ra ngoài điều tra, bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ năm mươi ngàn binh mã, so với chúng ta thì ước chừng còn thiếu một nửa, nếu muốn ra ngoài thì chỉ dựa vào từng đó binh mã mà có thể ngăn cản chúng ta hay sao?”
“Bổn vương khuyên người đừng coi thường Thương Quân Lẫm, năm ấy những trận chiến hắn lấy ít thắng nhiều còn thiếu sao.”
Trong những chiến tích của Thương Quân Lẫm, điều khiến người ta phải nói chuyện say sưa nhất chính là chuyện hắn lấy ít thắng nhiều, là hắn đánh cho đám người xâm chiếm Đại Hoàn phải phục nên mới đổi lấy nhiều năm an bình cho Đại Hoàn.
“Điện hạ cứ an tâm, muốn được việc thì chỉ dựa vào bằng này người trong tay của chúng ta làm sao đủ? Không phải điện hạ cũng đã truyền tin tức cho người của mình sao, bọn họ tới rồi thì trò hay mới chính thức bắt đầu.”
Ánh mắt Thương Quân Việt lóe sáng: “Đàm tiên sinh nói rất đúng, là bổn vương sốt ruột, vổn vương chỉ lo bị nhốt quá lâu, trong lòng người dân Hán Châu sẽ nảy sinh sự khó chịu.”
Cho tới bây giờ Thương Quân Việt vẫn chưa biết rõ trong tay những người này có bao nhiêu con át chủ bài, bọn họ nhìn như là đang giúp hắn nhưng hiển nhiên mục đích cũng không thuần túy là như vậy.
Thương Quân Việt là bị người vội vàng cứu ra từ trong nhà lao, người có thể sử dụng ở bên cạnh quá ít, muốn được việc chỉ có thể dựa vào Đàm tiên sinh và người phía sau lưng hắn, còn những chuyện về sau thì đợi mọi chuyện thành công đã rồi nói cũng không muộn.
“Chỉ là sâu kiến hèn mọn, cứ giết là được.” Đàm tiên sinh không thèm để ý nói.