Trương Thác cười: “Nói đến cùng, các người vẫn là không muốn cho tôi tham gia vào chuyện này phải không?”
“Không sai” Cường Kiếm không hề do dự mà gật đầu: “Nhưng mà anh có thể yên tâm, nếu như hai người bọn họ đã dám làm ra loại chuyện này thì anh lớn tuyệt đối sẽ không để họ được sống yên, tôi chỉ nói đến đây thôi, bây giờ hai người bọn họ sắp chuẩn bị lên xe, nếu không ra tay ở trên xe sẽ gây ra ảnh hưởng lớn, nếu như anh thật sự không yên tâm thì có thể đi theo”
Cường Kiếm nói xong liền quay đầu và mở cửa đi ra khỏi phòng hút thuốc.
Sau khi Trương Thác suy nghĩ một lát cũng nhanh chân đi theo.
“Xem ra, anh vẫn không tin tưởng chúng tôi, Cục Chín tuy là không đem vị trí của mình đặt cao tựa chúa cứu thế như Hội Thần Ẩn nhưng cũng tuyệt đối không cho phép người trong nội bộ làm điều phi pháp, dù sao đi nữa, chúng tôi là trực thuộc chính phủ.”
Cường Kiếm nhấn mạnh hai từ “chính phủ”.
Trương Thác nhún vai: “Trước đó, Tấn Uy Nghiêm cũng trực thuộc chính phủ đấy thôi”
“Tuỳ anh” Cường Kiếm đáp, anh ta cũng không tiếp tục giải thích với Trương Thác mà sải bước về hướng sân ga.
Trương Thác bĩu môi, sau đó liền sải bước đi theo phía sau Cường Kiếm.
Trong thời gian đó, Vị Lai không ngừng chia sẻ định vị của hai bố con Tấn Uy Nghiêm cho Trương Thác, Trương Thác nhìn thấy địa điểm mà Cường Kiếm đang đi tới y hệt như định vị hiện tại của hai bố con Tấn Uy Nghiêm.
Vài phút sau, khi Trương Thác và Cường Kiếm đi vào sân ga, người qua lại ngày càng ít đi, thậm chí bắt đầu thấy nhiều khoảng trống hơn, về một số phương diện, Cục Chín vẫn có những đặc quyền nhất định, lúc này những người hành khách không thể nào đi đến sân ga.
Từ một chỗ người người chen chúc, đột nhiên trước mắt lại ít người hẳn và có nhiều khoảng không gian hơn khiến người khác có chút không kịp thích ứng.
Lên đến sân ga, tốc độ của Cường Kiếm đột ngột trở nên nhanh hơn.
“Thưa ngài, bọn họ ở đẳng trước!” Một thành viên Cục Chín đang đợi ở sân ga, sau khi nhìn thấy Cường Kiếm liền tức tốc qua đó hồi báo.
