Đường Lăng vẫn nhìn Lâm Bối như cũ, đôi mắt đang híp lại hơi trùng xuống.
Viên Quân Doanh vẫn nở nụ cười lịch sự, cũng không có bất cứ sự khác thường nào, vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì lớn.
Tiểu vương tử này tuổi vẫn còn nhỏ, ham chơi, chơi rồi thì mê, đây cũng là chuyện bình thường.
Anh ta cũng đã nghe nói một vài chuyện liên quan đến tiểu vương tử, tiểu vương tử này có vẻ như là người không có năng lực, không làm việc gì ra hồn.
Dù sao thì chuyện lần này toàn bộ đều trao đổi với đại vương tử, tiểu vương tử đến đây cũng chỉ để du lịch mà thôi.
“Đã ăn xong hết rồi, hai vị vương tử trở về phòng nghỉ ngơi một lát đi.” Viên Quân Doanh nhìn thấy tất cả mọi người đều đã ăn xong, cũng có thể tản ra rồi, tiểu vương tử muốn chơi trò chơi thì có thể trở về phòng mà chơi.
“Được.” Đại vương tử đáp lời lại, nhưng mà Lâm Bối chơi quá say mê, dường như không nghe thấy lời của Viên Quân Doanh, cũng không có bất cứ phản ứng gì vẫn còn chơi trò chơi của anh ta.
“Lâm Bối, đi thôi.” Đại vương tử trực tiếp gọi một tiếng.
“Chờ một lát nữa, để em đánh xong ván này.” Nhưng mà Lâm Bối vẫn còn chưa chịu đứng dậy, đầu cũng không thèm nhấc lên, chỉ là tốc độ tay di chuyển nhanh hơn.
“Nó chính là như vậy đó, lúc chơi trò chơi thì quên hết mọi thứ.” Hiển nhiên là đại vương tử đã quen thuộc rồi, cũng không có ý trách cứ, trong giọng nói lại mang theo mấy phần bao dung.
“Người trẻ tuổi mà, bình thường thôi.” Viên Quân Doanh vẫn nở nụ cười lịch sự như cũ, đại vương tử dung túng em trai nhà mình như vậy, người khác con có thể nói cái gì đây?
Đại vương tử cũng không vội vàng rời đi, cứ đứng ở bên cạnh của Lâm Bối, là đang định đợi Lâm Bối chơi xong ván này.
Đại vương tử còn chưa đi đương nhiên là Viên Quân Doanh cũng không thể đi, cho nên cũng đứng trước bàn ăn.
Đương nhiên là Đường Lăng cũng phải đứng đó.
Vì vậy mà cục diện lúc này đã thay đổi, một mình Lâm Bối ngồi chơi trò chơi đến mê mẩn, ba người đàn ông cũng coi như là đẹp trai đứng ở bên cạnh của Lâm Bối.