Thiên Đồ ra sức múa kim dao, linh lực phóng lên trời, hư ảnh chín ma vật ác thú hiện ra.
– Trên thế giới này có người có thân thể biến thái như vậy? May mắn người này là đồng minh.
Phạm Hoa Hoa đưa mắt nhìn qua Lâm Minh, ánh mắt đầy dị sắc
Năng lượng loạn lưu khắp nơi, ánh mắt cũng bị năng lượng loạn lưu quấy nhiễu, trừ minh hữu cùng trận doanh ra, không thể nhìn ra xa.
Hô —
Năng lượng loạn lưu vô cùng mạnh mẽ, giống như nhiều tầng sóng, cả thân thể Lâm Minh lúc này nhẹ hơn.
Trước mặt là lục địa kỳ dị.
Chỉ thấy từng ngọn núi chìm nổi tại trong thiên địa, giống như đại hoang, vô cùng mênh mông.
Mỗi ngọn núi đều có sinh cơ bừng bừng, phía trên có thác nước, có cây xanh, nhưng mà không biết vì cái gì, lại cho Lâm Minh cảm giác không chân thật.
Giống như tất cả cảnh trước mặt là giả.
Ở nơi xa xa có thể nhìn thấy sông lớn bành trướng, trong đó là nước màu đen.
Mặt đất đầy hoang vu, tỏa ra khí tức tang thương.
Lâm Minh đứng tại chỗ, buông Tiểu Ma Tiên ra, nhìn qua thế giới trước mặt, cẩn thận quan sát.
– Kỳ quái, những vật này vừa chân thật lại hư ảo… Hơn nữa lực lượng chung quanh hỗn loạn, giống như ẩn núp hung hiểm, thế nhưng mà lại không cảm giác được.
Lâm Minh lẩm bẩm nói.
Trong tối tăm, hắn cảm giác được hung hiểm khó hiểu, giống như không thể biết nơi này là gì, lại có độc xà đang nhìn chằm chằm vào hắn.
– Vì cái gì không đi?
Thân thể khôi ngô của Thiên Đồ đi tới sau lưng Lâm Minh, hắn trầm giọng hỏi. Mộ Linh Nguyệt nghi hoặc nhìn qua Lâm Minh.
– Khanh khách, chém giết cho tới bây giờ không phải sở trường của Thần Văn Sư. Lâm công tử đại khái là không muốn dẫn đường, ta đi.
Giọng nói âm nhu mang theo một tia âm hàn, giống như một con rắn bò qua người, làm cho người ta không rét mà run.
Phạm Hoa Hoa cười khanh khách, thân thể như không xuyên, xẹt qua Lâm Minh, nhìn qua hắn một cái, trong lời nói mang theo đùa cợt.
Biểu hiện vừa rồi Lâm Minh có thân thể kinh người, làm cho Phạm Hoa Hoa kinh ngạc, thân thể võ giả ít người vượt qua Lâm Minh.
Pháp môn của hắn cũng rất kỳ dị, trên người tỏa ra linh lực trắng như sữa, tỏa ra bốn phương tìm kiếm các nơi.
Những linh lực này quét qua chung quanh.
Sắc mặt Lâm Minh đại biến, phát giác được Phạm Hoa Hoa dị động, rống to:
– Đừng nhúc nhích!
Nhưng mà đã chậm.
Từng tia linh khí trắng sữa chui vào bốn phương tìm kiếm, giống như ném đá vào biển, không còn chút gợn sóng gì cả.
Phạm Hoa Hoa biến sắc, lúc này nhìn qua không gian vốn không không đãng đãng, lúc này bị cái gì đó kích thích.
Hư không xé rách, một đạo hắc khí lạnh như băng tỏa ra.
Lúc này xuất hiện trước mặt đám người Lâm Minh là bốn hài cốt màu vàng lọt tay cầm cốt đao.
Mỗi hài cốt tỏa ra khí tức quỷ dị và nguy hiểm, hào quang trong mắt u ám, trong tay cầm một cốt đao mục nát.
Một phát trảm vô cùng đơn giản nhưng lại dễ dàng chém đứt hư không, mang theo không gian phong bạo quét qua Phạm Hoa Hoa.
Biến hóa này dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, Phạm Hoa Hoa cả kinh trong lòng, toàn thân tản mát ra vô số linh lực màu ngà sữa cô đọng trong hư không, một tầng lại một tầng, bảo vệ hắn vào trong.
Bang bang…
Vòng bảo hộ linh lực và cốt đao chém đứt hư không va chạm với nhau, phát ra tiếng vang như kim loại, hoa lửa bắn ra chung quanh.
Thân ảnh của Lâm Minh bổ nhào qua, đánh ra một quyền vào hài cốt.
Hắn hiện tại đột phá Thiên Phạt Đạo Cung, giơ tay nhấc chân có được lực lượng mười tỷ cân, cho dù là thái cổ hung thú cũng dễ dàng xé rách.
Đông —
Một quyền đánh xuống mang theo lực lượng vô cùng khủng bố.
Hài cốt kia nhìn qua vô cùng cứng rắn, bây giờ bị nghiền nát như đậu hủ. Quyền thứ hai đánh xuống thì ánh mắt có ngọn lửa đỏ tươi của hài cốt biến mất.