“Chuyện gì thế này, nó không thể xác định vị trí đại khái của chúng ta sao?”
Dị tộc nhân cao gầy nói.
“Nếu là khu vực đặc thù thì định vị bàn sẽ không có hiệu lực. Chắc là do hai con thượng cổ mãnh thú đánh nhau nên dẫn động thiên địa nguyên khí gần đây cho nên cả nơi này cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Định vị bàn này mặc dù huyền diệu nhưng không thể so sánh với những bảo vật trong lời đồn được.”
Dị tộc nhân mập lùn sau khi tự cân nhắc liền nói.
“Hừ, sớm biết như vậy thì ta đã không tốn tiền mua vật này từ đấu giá hội, thứ này khiến ta và ngươi dường như tốn hơn phân nửa linh thạch tích cóp được.”
Vẻ mặt dị tộc nhân cao gầy có chút tức giận nói.
“Vật này mất linh khi đến Nghiễm Hàn Giới, không có nó thì ta và ngươi thật sự không cách nào xác định được phương hướng, mà vật này chỉ có Tinh Tộc mới có thể luyện chế được, nghe nói mỗi lần Nghiễm Hàn Giới mưor ra, bọn họ đều bán được rất nhiều, ngoài ra ta còn nghe nói Tinh Tộc còn có thể luyện chế ra những thứ khác còn huyền diệu hơn, không biết là thật hay giả nữa.”
Dị tộc nhân mập lùn có chút buồn bực nói.
“Quên đi, việc đã đến nước này thì có nói gì thì cũng vô dụng, hiện tại nếu không thể sử dụng được thứ này thì trước tiên cứ lên đường rời khỏi khu vực này rồi tính sau.”
Dị tộc nhân ục ịch sau khi dùng thần niệm đảo qua vùng đồi núi phía trước liền nói.
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Tên cao gầy sau khi chần chừ một lát rồi cũng gật đầu. Vì thế hai tên này độn quang tái khởi lần nữa hoá thành hai đạo kinh hồng phá không bay đi. Chỉ một lát sau, cả hai đều biến mất, mà sau này cũng không có ai nhìn thấy qua bọn họ nữa.
Trên bầu trời của một khu rừng, ba gã dị tộc nhân Thiên Vân liên thử hoá thành một đạo tam sắc linh quang phá không mà chạy, mà ngay phía sau bọn họ lại có mấy con quái thú hình dáng giống như sư tử đuổi sát theo.
Lại ở một nơi xa xôi khác, tại một vùng trời bị tuyết bao phủ, mấy tên quái nhân cả người trắng như tuyết đang chậm rãi phi hành cách mặt đất không quá mười trượng. Tuyết vụ cơ hồ có thể đóng băng tất cả nhưng lại không gây ra chút ảnh hưởng nào tới bọn họ, thân ảnh bọn họ liền nhanh chóng biến mất trong tuyết vụ.
Lại ở nơi nào đó trong rừng rậm, hai gã mặc lục bào, da thịt khô vàng đang cầm trong tay một kiện hồng sắc phiên kỳ đang quạt về phía một đại thu cao hơn mười trượng phía trước. Trên thân đại thụ này bất ngờ hiện lên một khuôn mặt ác quỷ dữ tợn nhưng giờ phút này nó đang bị liệt hảo bao vây, hơn nữa trong miệng lại phát ra tiếng kêu vô cùng thê lương, không ngừng phun ra lục sắc dịch thể, ngăn cản công kích của hoả diễm. Mười mấy nhánh rễ cây của quỷ thụ từ dưới đất không ngừng vũ động, trên mặt đất hiện lên những vết rách sâu, có thể thấy được lực đạo to lớn như thế nào. Nếu là hoả diễm bình thường thì có lẽ đã bị rễ cây này dập tắt nhưng hoả diễm đang vây lấy nó giống như bất diệt chi viêm, rễ cây đảo qua thì giống như ảo ảnh, chỉ một lát sau lục dịch từ trên đại thụ phun ra trở nên ít dần, cuối cùng cũng không có cách nào ngăn cản được hoả diễm, từ đó quỷ thụ trong miệng phát ra một tiếng kêu xé gió, sau đó liền biến thành một đống tro đen.
Hai gã nam tử khô vàng thấy vậy, lập tức thu phiên kỳ trong tay lại, bay tới trước đống tro. Bọn họ phân biệt lấy ra từ trong đám tro tàn ra một viên tinh thể xanh biếc, hai gã này sau khi đảo qua vật ấy liền lộ ra vẻ mừng như điên.
Một nơi hẻo lánh khác ở trong Nghiễm Hàn Giới, tại một sa mạc mênh mông, hơn mười nam nữ đang đứng cùng một chỗ, trên trán bọn họ đều có một chiếc sừng đang vây lấy một gã nam tử có một chiếc sừng kim sắc cùng thảo luận điều gì đó, vẻ mặt mỗi người đều lộ ra vẻ sợ hãi, dường như gặp phải chuyện gì đó khó có thể tin được. Mà khi ánh mắt của thanh niên có chiếc sừng kim sắc sau khi đảo qua những người khác thì đều cúi đầu, không dám đối mặt với nam tử này.
“Mục tiêu chính thức của chúng ta lúc này có lẽ các ngươi đều hiểu rõ. Vì để lần hành động này thành công, mấy vị trưởng lão trong tộc thậm chí không tiếc tổn hao nguyên khí, lợi dụng Huyền Thiên chi bảo luyện chế ra năm kiện nghịch thiên bảo vật giúp chúng ta ẩn núp trong Thiên Vân tránh được sự chú ý của cao tầng Thiên Vân mười ba tộc. Nếu việc này thành công thì ý nghĩa đối với tộc chúng ta mà nói thì nghĩ rằng các ngươi cũng biết, không cần ta phải nói nhiều.”
Kim giác thanh niên bình tĩnh nói.
“Xin đặc sứ yên tâm, chúng ta nhất định liều mạng hoàn thành việc này.”
Những người còn lại sau khi nghe xong, thần sắc mơ hồ hưng phấn, đồng thanh đáp.
“Tốt lắm, mặc dù ta và chư vị quen biết không lâu nhưng tin rằng vì tương lai hưng suy của tộc chúng ta, hy vọng mọi người đều tận sức mà làm. Lần này tộc chúng ta tiến vào trong Nghiễm Hàn Giới mặc dù chỉ có mười mấy đơn vị nhưng chỉ có năm đội là có nghịch thiên bảo vật. Những đội còn lại chỉ là trợ giúp thay chúng ta che dấu hành động lần này để phong ngừa bị các tộc khác phá rối. Hiện tại cứ dựa theo kế hoạch đã định, xuất phát thôi.”
Kim giác thanh niên gật đầu hài lòng, sau đó phân phó một câu.
Dưới sự dẫn đầu của kim giác thanh niên, đội ngũ Giác Xi Tộc này bay sâu vào trong sa mạc.
Trên không trung của một hồ nước, hai nam nữ dị tộc nhân nửa người nửa cá đang sóng vai mà đứng, đối diện cách đó mười trượng làm một quái kình trên trán có sáu con mắt màu vàng, phát ra khí tức cực kỳ kinh người, có vẻ hai bên đang giằng co bất phân thắng bại. Con mắt của nam tử dị tộc có màu trắng bạc, còn mắt của nữ tử là kim quang chói mắt, có chút tương tự với quái kình.
Giờ phút này, quái kình đang gầm nhẹ không thôi, chín con mắt nhìn về phía hai người, bộ dáng hung dữ. Thấy cảnh này, hai dị tộc nhân này thần sắc ngưng trọng, thấp giọng nói với nhau vài câu. Sau đó, nữ tử dị tộc kia hai mắt kim quang chợt loé, phát rát thanh âm có vài phần tương tự với tiếng gầm của quái kình. Quái kình vừa nghe thấy thanh âm đồng loại này, chín con mắt cùng chớp động, tựa hồ có chút chần chừ.
Thấy cảnh này, ngư vĩ của nữ tử thần sắc buông lỏng nhưng tiếng hống trong miệng vẫn không dừng lại, thậm chí còn lớn hơn lúc trước vài phần.
Tiếng hống của quái kình dừng lại, tiếp theo kim quang chớp động, thân hình chớp lên bay vòng quanh hai nam nữ dị tộc vài vòng, sau đó mới quay lại chỗ cũ, từ trong miệng một lần nữa hống lên.
Lúc này, ngư vĩ nữ tử vừa nghe tiếng hống của quái kinh thì vẻ mặt mừng rỡ, thân thể chỉ thoáng một cái đã bay đến không trung phía trên quái kình, hạ xuống lưng nó. Quái kình cường đại này trở nên ôn hoà, không chút tức giận, dưới sự thúc dục của nữ tử dị tộc, lam quang chợt loé hoá thành một đạo lam quang bắn về phía xa. Thấy vậy, nam tử dị tộc còn lại kia hiển nhiên bay sát theo sau hai người.