Giang Nghĩa cảm thấy rất vui.
Cái tên ngốc Thường Hướng Đông này lại chủ động từ bỏ quyền lợi.
Như vậy, nhân lúc Giang Hàn Phi và Lưu Cảnh Minh đều không có ở đây, Giang Nghĩa một mình nắm quyền, kế hoạch cứu ba anh sẽ có thể triển khai một cách thuận lợi hơn.
Chuyện tốt như vậy, sao có thể từ chối?
Ngoài mặt, anh vấn giả vờ khó xử: “Như vậy có được không? Nếu giám đốc Lưu trở lại biết được, sẽ chỉ trích tôi đó?”
Thường Hướng Đông vội vàng xua tay: “Không, không, không, chức vụ của phó chủ tịch Giang anh không hề thấp hơn giám đốc Lưu, anh ta dựa vào cái gì mà chỉ trích anh? Hơn nữa, anh là con trai ruột của chủ tịch, là người thừa kế đã được chỉ định của công ty trong tương lai, bây giờ anh nắm giữ toàn bộ không phải là lẽ đương nhiên sao?”
“Vậy sao?” Giang Nghĩa rất khó xử’ nói: “Vậy tôi cung kính không băng tuân lệnh?”
“Nhờ phó chủ tịch Giang!”
Trên miệng thì nói chuyện rất khách khí, nhưng trên thực tế, trong lòng Thường Hướng Đông đã vô cùng xem thường Giang Nghĩa.
Haha, anh nghĩ nắm được quyền lực là một chuyện dễ dàng như vậy sao?
Bây giờ cơ mật của thành phố ngầm đã bị khoa học kỹ thuật Trọng Môn ăn cắp, còn khiêu chiến với khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, tai họa sắp ập đến, bây giờ ai là ông chủ, người đấy xui xẻo.
Một khi khoa học kỹ thuật Trọng Môn đạt đến đỉnh cao, vậy thì, người nắm quyền hiện tại của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc chắc chắn sẽ bị xử lý.
Giang Nghĩa, anh nghĩ anh chiếm được lợi?
Đúng là đồ ngốc!
Đang nghĩ, nhân viên kia lại đi đến nói: “Trưởng phòng Thường, chúng ta phải đối phó thế nào với lời tuyên chiến của khoa học kỹ thuật Trọng Môn?”
Thường Hướng Đông xua tay: “Haiz, chuyện này sao có thể hỏi tôi? Đây không phải là vượt quyền sao? Bây giờ người cầm lái là phó chủ tịch Giang, anh nên đi hỏi anh ấy.
“Ồ” Nhân viên kia hỏi Giang Nghĩa: “Phó chủ tịch Giang, chúng ta phải đối phó với lời tuyên chiến của khoa học kỹ thuật Trọng Môn như thế nào?”